Bàng Kiêu đương nhiên đã mắt nhìn bốn phương tới nghe tám hướng, khi từ sau lưng có người nhìn chằm chặp vào hắn và Lý Hạ Lan, hắn đã tức khắc nhận ra mọi cử động của mình đã bị người ta giám thị.
Trong đầu hắn thần tốc vận động tính xem đó là người nào, cung kính hành lễ với Lý Hạ Lan, nghiêm giọng nói: “Trưởng Công chúa xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng?” Trông thái độ của Bàng Kiêu, cuối cùng Lý Hạ Lan mới thấy tuyệt vọng, bàng hoàng ngước đầu nhìn hắn khóc kể: “Nhiều năm thế rồi, tâm niệm ta khắc ghi chính là đợi khi trưởng thành có thể gả cho ngươi. Nếu ngươi vô tình với ta, vậy sao năm xưa, khi mẫu hậu và huynh trưởng ta mở lời đùa giỡn, cớ gì ngươi không cự tuyệt? Nếu ngươi cự tuyệt ta từ sớm, chẳng lẽ Lý Hạ Lan ta sẽ còn không biết liêm sỉ quấn lấy ngươi? Ngươi cho ta hy vọng, để tất cả giấc mộng khi lớn của ta đều là ngươi, thế mà giờ ngươi lại dám rút bỏ! Bàng Chi Hi, ngươi có còn là đàn ông nữa không?”
“Trưởng Công chúa đã nói là đùa, đùa thì cần gì phải coi là thật? Huống hồ, Bàng mỗ chưa từng có liên hệ gì với Trưởng Công chúa. Hai ta không quen thân, xin Trưởng Công chúa chú ý lời nói.” Bàng Kiêu cau mày lui về sau vài bước, Hổ Tử đứng sau không dấu vết viết vào bàn tay trái đặt ra sau lưng của hắn một chữ “Bắc”
Bàng Kiêu lập tức hiểu ra, người đang nhìn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116211/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.