Lão Thái Quân làm gì ngờ được Bàng Kiêu lại muốn đánh mình? Bà ta đã tuổi cao thế này, nếu thật sự bị đánh ở Vương phủ, đi ra ngoài còn mặt mũi nào gặp người ta?
“Ngươi không thể đánh ta!” Lão Thái Quân mở mắt trừng trừng vào những người hầu trong tiền sảnh, ngoài mạnh trong yếu, rống to, “Ta là lão Phong quân của phủ An Bình Hầu! Ta xem ai dám đánh ta?”
Tiếng tuy rống rất to, nhưng hành động liên tiếp lùi về sau đã tỏ rõ sự bối rối và sợ hãi.
Nhị phu nhân cũng vô cùng lo sợ, giang hai tay che chở lão Thái Quân ở sau mình, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh cầu xin.
Tần Nghi Ninh cau mày, không lập tức mở miệng.
Vừa rồi Từ Vị Chi đã được nghe từ Tạ Nhạc về tính cách của lão Thái Quân, cực kỳ không thích loại người chỉ nhìn thấy lợi ích này, châm chọc nói: “An Bình Hầu? Tới nay cũng chưa từng được nghe, không biết là tước Hầu của triều nào?”
“Ngươi!” Lão Thái Quân nghẹn lời, thiếu chút nữa tắt thở.
Nhưng sợ hãi trong lòng lại càng sâu.
Đúng vậy, Đại Yên đã mất, đứa con tiền đồ nhất của bà ta nay không rõ sống chết, bà ta đã không thể vênh váo lên mặt trước Trung Thuận thân vương.
Lão Thái Quân hơi hối hận, vừa rồi không nên vì sảng khoái nhất thời mà không khách sáo với Tần Nghi Ninh như vậy, nếu không cũng sẽ không khiến tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116207/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.