Trong lúc nhất thời, từ một bề tôi tài đức đứng trên mọi người, thoáng cái Chu Mẫn trở thành một kẻ tham tài háo sắc, tội lỗi chất chồng! Đáng sợ nhất chính là, các hàng thần Bắc Ký còn lần lượt dâng lên chứng cứ phạm tội của Chu Mẫn, khiến Lý Khải Thiên muốn nói đỡ mấy câu cho nhạc phụ của mình cũng không sao mở miệng nổi.
Lúc đó, mặt mày Lý Khải Thiên khó coi giống như nuốt phải một con ruồi, hoặc là mới ăn được nửa bát cơm thì bỗng nhìn thấy trong bát có nửa cục phân chuột vậy…
Vốn y đã sắp đặt đâu vào đây, chỉ còn chờ hôm nay hội triều sẽ chà đạp Bàng Kiêu, không ngờ là người bị muối mặt lại là mình.
Chu Mẫn đã làm như vậy, y phải phán quyết, nhưng Chu Mẫn bị đẩy đi, thì trong nội các đâu còn người của y nữa? Sau này khi nội các nghị sự, làm sao y có thể thao túng đám cựu thần Bắc Ký này?
Vì thể diện, Lý Khải Thiên đành sai người điều tra, nghiêm khắc xử lý Chu Mẫn.
Vì thoáng cái trong nội các không còn người nhà, việc Bàng Kiêu vào nội các cũng không cần nhắc tới, Lý Khải Thiên liền định bãi triều.
Nhưng ngay khi y vừa chán nản định lên tiếng thì đột nhiên lại có một hàng thần Bắc Ký bước ra, cao giọng hỏi: “Thánh thượng còn chưa ban ân phong thưởng cho Trung Thuận thân vương mà!”
Lúc đó Lý Khải Thiên thực sự nghiến răng nghiến lợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116187/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.