Từ khi Tần Nghi Ninh tới kinh thành đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy khi ở trong phủ Bàng Kiêu không bị ai hờ hững lạnh nhạt, lại có thêm Tiêm Vân và Liên Tiểu Chúc làm bạn, nhưng suy cho cùng mạng lưới kinh tế vẫn không nằm trong tay. Nàng chưa từng nghi ngờ Chung Đại chưởng quỹ. Nhưng núi cao đường xa, khó mà với tay đến.
Nay đã có Chung Đại chưởng quỹ bên cạnh, nàng muốn làm gì cũng có sức có lực để làm, lại thêm lâu ngày không gặp, nay được tương phùng với ông lão luôn trung thành với mình này, trong lòng Tần Nghi Ninh không vui làm sao được?
“Chuyện trên đường quả thực một lời khó nói hết, về sau ta sẽ từ từ kể cho Đại chưởng quỹ sau.” Tần Nghi Ninh nhìn ra hai người sau lưng Chung Đại chưởng quỹ, không khỏi bật cười: “Cửu cô nương, Lục đại ca, hai vị cũng tới rồi.”
Lưu Cửu Nhi và Lục Đức Hàm chính là hai lưu dân Tần Nghi Ninh chứa chấp trong Ninh Uyển khi trước.
“Ân nhân.”
Thấy Tần Nghi Ninh còn nhớ tên mình, Lục Đức Hàm và Lưu Cửu Nhi đều không khỏi cảm động, vội dập đầu bái lạy.
Tần Nghi Ninh vội đỡ hai người, cười nói: “Làm gì vậy. Mau đứng dậy đi.”
Khi xưa tị nạn ở Ninh Uyển, họ đã từng cùng nhau chịu đói chịu khổ, những lưu dân kia đều vô cùng biết ơn cứu mạng của Tần Nghi Ninh. Trong số đó, Lục Đức Hàm và Lưu Cửu Nhi là hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116170/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.