"Cố tình?” Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nhìn Bàng Kiêu, lắc đầu nói, “Ta không hiểu, đang yên đang lành, tại sao phụ thân ta lại cố tình không trở lại, chẳng lẽ phụ thân không định để ý tới việc ở kinh thành này nữa?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tần Nghi Ninh đã lập tức lắc đầu phủ nhận ý tưởng kia: “Không đúng, phụ thân là người rất có trách nhiệm, sẽ không làm ra chuyện vô trách nhiệm như thế. Chắc chắn sẽ không bỏ người nhà lại để tự chạy một mình.”
Bàng Kiêu đã thấy nàng trầm ổn đa trí quá nhiều, gần như dẫu có gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết gọn gàng mà không nóng nảy hoảng loạn. Đôi khi, sự thông tuệ của nàng còn khiến hắn cảm thấy sự tồn tại của mình không hề mang tới tác dụng gì.
Hôm nay thấy nàng mịt mờ bối rối như vậy, cảm giác này hết sức mới mẻ, lại thấy dáng vẻ nàng khi cau mày lẩm bẩm sao mà đáng yêu quá sức, liền duỗi dài tay ôm chầm lấy nàng, cười nói: “Nàng nghĩ phức tạp quá rồi. Thật ra thì chuyện rất đơn giản. Chỉ là nàng mới đến kinh thành, không hiểu rõ chuyện Đại Chu thôi. Để ta nói qua rồi nàng sẽ hiểu ngay.”
Vừa nói vừa cầm chén trà của Tần Nghi Ninh lên nhấp một ngụm.
Tần Nghi Ninh cũng không ngại cánh tay nặng trịch đang khoác lên vai mình, cũng không ngại để hắn uống chung chén trà, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh.
Ánh mắt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116168/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.