Máu giỏ giọt từ mũi kiếm trên tay Bàng Kiêu, một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt phượng của hắn, đôi mày kiếm hơi xếch cũng nhướng lên, như thể hết sức khoan khoái trước mùi máu tanh, hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao? Thoải mái chứ?”
Gã thanh niên quỳ rạp trên mặt đất, đau đến mức cả người run rẩy, gã thật sự sắp hôn mê, nhưng cơn đau đớn kịch liệt níu kéo thần trí của gã, khiến gã tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Vương… Vương gia, ta sai rồi, ta biết sai rồi, xin Vương gia tha mạng!”
Tiếng cầu xin tha thứ của gã nhỏ và yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đển mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lại giống như tiếng búa tạ mãnh liệt nện vào lòng mỗi người.
Lục phu nhân đã sớm hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, một lát sau mới hồi phục tinh thần, nhíu mày nói: “Sao Trung Thuận thân vương lại tàn nhẫn như vậy?”
“Tàn nhẫn? Đó là cái loại gì? Bản vương còn e ngại, máu của hắn làm dơ bẩn bảo kiếm của A Lam kia kìa!” Bàng Kiêu đưa thanh bảo kiếm lên người gã kia lau vết máu rồi tiện tay ném thanh kiếm về phía Quý Trạch Vũ.
Nếu là người khác, nhất định hoảng sợ trước động tác đột ngột của Bàng Kiêu, nhưng Quý Trạch Vũ vẫn thản nhiên như không, đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, thanh bảo kiếm đã cắm vào vỏ kiếm bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116154/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.