"Trời ơi, chàng… chàng còn không đi mau đi?” Tần Nghi Ninh giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, lập tức đứng bật dậy, hai tay đẩy Bàng Kiêu ra: “Nếu để phụ thân ta nhìn thấy chàng trong phòng ta giờ này, dù ta có ngàn cái miệng cũng không giải thích rõ được.”
Bị nàng đẩy ra, suýt nữa Bàng Kiêu bị rơi khỏi giường, hắn cũng không biết nha đầu kia lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bất đắc dĩ xỏ chân vào ủng, trước khi đi còn không quên vuốt má Tần Nghi Ninh một cái.
Tần Nghi Ninh vội vàng nằm xuống giường sưởi, đắp chăn mỏng lên, thấy bóng Bàng Kiêu đã biến mất ở phía sau cửa thì nhắm mắt lại, đợi tiếng chân của Tần Hòe Viễn đã bước vào cửa mới ngồi dậy như mới vừa tỉnh ngủ.
Lúc này Tiêm Vân đã thắp đèn lên.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Phụ thân, sao người còn tới giờ này?”
“Nghe Ký Vân nói con ngủ, sao ngủ sớm vậy? Có phải là bị bệnh không?” Tần Hòe Viễn ngồi xuống ghế bành do Ký Vân và Tiêm Vân mang tới, rồi nhận lấy chén trà nóng do Băng Đường bưng lên.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Con đâu dễ bị bệnh như vậy? Nhưng thời tiết ở kinh thành khác hẳn với Đại Yên chúng ta, thật sự là quá lạnh. Con cũng không muốn rời giường sưởi, nằm trong chăn đọc sách, nhìn như là đang ngủ.”
“Buổi tối đọc sách không tốt cho mắt đâu con.” Tần Hòe Viễn hớp một ngụm trà, khoát tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116141/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.