"Gì mà không nghĩ nhiều, rõ ràng là phụ thân giữ mặt mũi cho ta. Thanh danh cả đời ta đã bị chàng làm hỏng hết rồi.” Nước mắt Tần Nghi Ninh rơi xuống.
Thấy nàng khóc, Bàng Kiêu càng hốt hoảng, “Nàng đừng khóc mà, ta biết lỗi rồi được chưa? Lần sau sẽ không như vậy nữa. Ta cũng chỉ để ý nàng, sợ ngộ nhỡ nhạc phụ đại nhân niệm tình quân thần khi xưa, gả nàng cho Yên Quận vương mất, thế thì ta biết phải làm sao? Vợ ta đi làm dâu người ta rồi, ta biết tới đâu mà phân bua thưa giải?”
Cuống lên, Bàng Kiêu quên cả tiếng phổ thông, bao khẩu âm phương Bắc bật ra hết.
Tần Nghi Ninh sinh ở phương Nam, rất ít nghe khẩu âm gốc Bắc kiểu như ông ngoại bà ngoại Bàng Kiêu, cảm thấy khẩu âm như vậy thật sự thú vị, cũng thật phúc hậu chân thành.
Nghe Bàng Kiêu nói vậy, nàng liền không khóc nữa, thoắt chốc bật cười, sẵng giọng: “Đúng là da mặt dày! Gì mà chỉ dạy? Rõ ràng phụ thân nói tới cái bóng, là cái bóng của chàng chiếu ngay trên đất.”
“Ừ ừ ừ, là cái bóng, không phải chỉ dạy ta. Nàng nói đúng cả.” Bàng Kiêu hếch mặt cười, dùng tay áo lau mặt Tần Nghi Ninh, động tác vụng về mà sức lại mạnh khiến lớp da trên mặt Tần Nghi Ninh nóng phừng.
Tần Nghi Ninh bị đau lùi về sau, trợn mắt lườm hắn, giận bảo: “Chàng còn không đi ra đi? Ờ lỳ đây nữa làm gì?”
Trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116137/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.