"Đương nhiên ta biết nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Cũng bởi vì người nào đó có sức hấp dẫn quá mạnh thôi.” Tần Nghi Ninh khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ nhìn Bàng Kiêu: “Ta đây chỉ ngồi trong nhà, họa từ trên trời giáng xuống. Ta không trêu chọc ai, bỗng dưng có mấy người nhất quyết xem ta là kẻ địch, mà toàn là người có địa vị.”
Bị nàng trêu, Bàng Kiêu bật cười vuốt mũi nàng: “Ta coi như là nàng đang ghen tị.”
Tần Nghi Ninh nghiêm nghị nói: “Ta đang ghen mà.”
Nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của nàng, Bàng Kiêu thầm giật mình sợ hãi, nhận ra nàng nói rất nghiêm túc.
“Ta còn tưởng là nàng…”
“Tưởng ta cái gì? Không biết ghen sao?” Tần Nghi Ninh rất kinh ngạc, nàng không ngờ một người thông minh như Bàng Kiêu, lại nghĩ rằng nàng là người không ghen.
“Ở trong lòng chàng, ta là người đại lượng như vậy sao?”
“Bàng Kiêu lắc đầu, ôm nàng vào lòng, dùng cằm cạ vào đỉnh đầu của nàng, thở dài nói: “Đây là sơ suất của ta. Bởi vì nàng luôn vững vàng điềm tĩnh, lại túc trí đa mưu như vậy, do đó ta luôn nghĩ, cho dù gặp phải chuyện gì, nàng đều nhìn được thấu suốt, nhưng lại quên rằng nàng cũng chỉ là một cô nương. Đó là sai lầm của ta.”
Hắn cũng thực sự là hồ đồ, Tần Nghi Ninh có cứng cỏi đến mấy thì nàng cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116104/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.