Thiếu niên có vẻ căng thẳng, trợn tròn đôi mắt nhìn Tần Hòe Viễn chằm chằm, rõ là rất sợ, song vẫn cứng cổ cố ra vẻ mạnh mẽ: “Hàn đại nhân là cha ta!”
“À, hóa ra là hiền chất.” Tần Hòe Viễn mỉm cười gật đầu.
Vừa thấy Tần Hòe Viễn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, lại còn gọi thiếu niên là hiền chất, Trịnh đại nhân liền âm thầm thở ra một hơi dài, mà rõ là thiếu niên kia cũng thở phào một hơi.
Tần Hòe Viễn cười nói: “Bản quan vừa tới, Hàn Thị lang của bộ Lễ đã giúp bản quan rất nhiều. Nghe nói con trai trưởng của Hàn Thị lang văn võ song toàn, hữu dũng hữu mưu, bây giờ thấy quả nhiên là như vậy.”
Hàn thiếu gia lại căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt, tức thì không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì tuy lời này là khen ngợi, song cảm giác thì cứ có chỗ nào hơi không được tự nhiên.
Trịnh đại nhân cười nói: “Không ngờ nước lớn trôi cả miếu Long Vương, người một nhà va phải người một nhà. Tần Thượng thư và Hàn Thị lang đều là quan viên trong bộ Lễ, chuyện này đại nhân xem?”
Thật ra thì, người phóng ngựa hôm nay là ai, Ngũ thành binh mã ti đã điều tra ra được, Trịnh đại nhân tự hiểu rõ trong lòng.
Nhưng sau lưng người phóng ngựa kia lại có Lục môn thế gia nâng đỡ, thực sự là không đắc tội nổi.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116091/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.