Vưu Mãnh xuất thân quân ngũ, ghét nhất là đàn ông không có khí phách như Yên Quận vương, lúc này hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Sẽ không? Nếu Yên Quận vương không ngốc, lúc bỏ đi hẳn là phải thấy được kết quả này rồi chứ?”
“Ngươi quy hàng Thánh thượng, Thánh thượng xem ngươi là thần tử, xem gia quyến của ngươi là thần tử, đương nhiên chiếu cố các ngươi. Thế nhưng ngươi lại sinh lòng phản loạn, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Thánh thượng thả ngươi đi. Ngươi tự đi tìm kho báu, muốn độc chiếm, còn mưu toan tạo phản xưng đế! Ngươi làm như vậy, không phụ lòng tín nhiệm của Thánh thượng sao?”
“Khi làm Hoàng đế, ngươi là hôn quân, thần dân của ngươi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Khi làm thần tử, ngươi lại sinh tâm phản loạn, thậm chí ngay cả người đầu ấp tay gối, ngươi cũng đang tâm vứt bỏ! Hôm nay thấy máu đổ, ngươi sợ? Ngươi có hối hận thì đã muộn rồi!”
Uất Trì Yến bị mắng chửi, mặt mày sớm đã trắng bệch, miệng mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Rốt cuộc Vưu Mãnh thở phào, quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của Bàng Kiêu: “Vương gia, ý của Thánh thượng là để ngài và Vương phi ở tại chỗ đợi lệnh, hai người này cũng do ngài trông giữ.”
Mặt Bàng Kiêu trầm như nước, đoạt lấy thánh chỉ trong tay Vưu Mãnh, xem lướt qua thật nhanh, như thể để xác định đây là ý tứ của Thánh thượng chứ không phải là Vưu Mãnh nói bừa, lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115978/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.