Tần Nghi Ninh dẫn người đứng sau lưng Bàng Kiêu, nghe rõ ràng về thảm cảnh này, lòng đau như có con dao cắt qua.
Mùa đông năm ngoài, mấy nhóm đội ngũ hàng thần chia nhau cùng tới kinh thành Đại Chu, để tòa thành đầy người chết sau nạn đói kém, thương tích chất chồng cho bách tính.
Dù nàng đã hết sức chứa chấp nhiều bách tính nhất có thể, tất cả những huyện thành xung quanh đều có đất đai của nàng, thu nhận những người đó về làm công cũng có thể đổi miếng cơm ăn. Nhưng dù nàng có giàu có sung túc hơn nữa cũng không thể cứu tất cả mọi người.
Huống hồ, cái chuyện động đất như thế này, bất kể là những cửa hàng mặt đường của Bàng Kiêu, thậm chí những ruộng đất ở những vùng nông thôn xa gần của nàng kia cũng không thể không chịu chút nào tổn hại.
Tổn thất họ chịu còn như vậy, những tổn thất của dân chúng tầm thường lại càng khó mà đong đếm.
Sợ cũng như Lưu tẩu tử họ vừa thấy khi mới vào thành, rất nhiều người đều tình nguyện dùng cách thức quyết tuyệt như vậy để kết thúc mọi đau khổ, đi đoàn tụ với người nhà đã qua đời.
Cả phòng chìm trong nặng nề, Củng Ưu lại nói: “Vương gia, triều đình không cung cấp lương thực, nạn đói năm ngoái đã sớm móc rỗng nơi này rồi, dân chúng tuy chết hơn phân nửa nhưng những người còn lại thì cũng phải ăn cơm hàng ngày chứ.”
“Vị trí nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115969/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.