Thấy Tào Vũ Tình tới, Tần Nghi Ninh vội bảo nàng ta ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Ngươi dùng cơm chưa? Cùng ăn với ta một chút đi.”
Tào Vũ Tình lắc đầu nói: “Ta ăn rồi. Ta đã tìm được đầu mối do mật thám mặt nạ bạc để lại.”
Thấy vẻ mặt Tào Vũ Tình ngưng trọng như vậy, Tần Nghi Ninh cũng trở nên nghiêm nghị.
Nàng biết bản lĩnh của Tào Vũ Tình, cũng đoán rằng mật thám mặt nạ bạc sẽ để lại đầu mối, nhưng không ngờ là đúng là như vậy.
Đây phải chăng cho thấy, người của Thanh Thiên Minh thực sự có vấn đề?
Lúc này Tần Nghi Ninh chỉ cảm thấy mình ở trong một đám sương mù dày đặc, hoàn toàn không biết mình nên tin tưởng bên nào. Hiện giờ nàng vô cùng mong muốn mình có được những thuộc hạ chính thống trung thành với mình. Nếu nàng có được những thuộc hạ như vậy, làm sao hôm nay xảy ra chuyện như thế này được? Nàng phải khó xử như vậy?
Nhận thấy sự căng thẳng của Tần Nghi Ninh, Tào Vũ Tình vỗ vai nàng trấn an, thấp giọng nói: “Ta theo đầu mối tìm được một khe nứt do động đất, nằm ngay trên đờng từ cố đô tới huyện Dương. Khe nứt kia rất lớn, xung quanh cũng không có vật gì che đậy, người bình thường đi qua đều sẽ tìm cách đi vòng qua. Ta vờ đi ngang nhìn thoáng qua, nhưng vì sợ đả thảo kinh xà, cho nên cũng không dám tới gần. Thế nhưng ta nghi ngờ khó báu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115941/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.