Chương 505PHẢN BÁC
Lục Hành nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt nóng bỏng, gật đầu khen ngợi: “Nàng nói đúng.” Giọng nói khô khan, lại khụ khụ mấy tiếng rồi mới nói tiếp, “Ta tin, nếu nói những lời này cho các tộc nhân, mọi người đều sẽ hiểu ý chúng ta, cũng sẽ đồng thuận với cách làm này.”
Trong lúc hắn nói chuyện với Tần Nghi Ninh, đại thúc A Nhĩ Hãn đã nói lại những lời Tần Nghi Ninh vừa nói cho huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La và những người không hiểu tiếng Đại Chu.
Mọi người nghe xong đều gật gù đồng tình, nét mặt đầy vẻ tán thưởng, ánh mắt hết sức ngợi khen.
Trong lòng mọi người đều có tâm sự, chạy trốn bên ngoài, bị truy đuổi như chó nhà có tang, trước mắt lại không phải con đường băng phẳng mà là sa mạc hoang vu khắc nghiệt cần băng qua. Tình cảnh như vậy, dùng trước có sói sau có hổ để hình dung cũng không quá.
Bọn họ lo lắng, bàng hoàng, trong lòng ôm bao nhiêu nỗi lo, song bây giờ nghe những lời phân tích mạch lạc rõ ràng của Tần Nghi Ninh thì đã thông suốt hơn bao giờ.
Họ đều là hy vọng của tộc Di Nặc trong tương lai, trên người gánh vác trọng trách chấn hưng bộ tộc. Họ phải giúp cho tất cả mọi người đều có thể sống được. Chứ không phải là khiến những phụ nữ, trẻ em và người cao tuổi yếu ớt hy sinh vào lúc này.
Dẫn mọi người cùng tiến vào sa mạc chỉ đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3115846/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.