Người xưa có câu, chuyện khác thường tất có họa.
Mấy ngày liên tiếp, thế giới của Lâm Thi Dĩnh xuất hiện ba chữ lớn 'Hàn Duẫn Nghiên' còn nhiều hơn số lần trong 6 năm qua gộp lại.
Họa, tuyệt đối là họa, hơn nữa còn là đại HỌA!!!
Cô đem sự bất an và nghi ngờ này nói với Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc, nhưng lại đánh giá quá thấp trình độ vô lương tâm của hai người đó, lúc nói ra chẳng những không được bọn họ an ủi, hai người đó còn cười vào bản mặt của cô.
Cười hả hê xong, Dương Huyên Ngọc đem Lâm Thi Dĩnh nhét vào bộ ngực cúp D kiêu ngạo, coi như vỗ về một chút....
Người nhường ta một thước, ta nhường người một trượng, nguyên tắc này của Lâm Thi Dĩnh, bạn thân không ai không biết, vậy nên Dương Huyên Ngọc mơi ôm cô vỗ về sau khi đã cười sướng mặt.Tháng tư, lại là một vòng nổ lực lấy lại dáng vóc, người trên đường đã trút đi những bộ quần áo mùa xuân dày nặng, đổi thành quần áo mát mẻ thoải mái.
Tháng tư, cũng là thời điểm khó hiểu nhất của ông trời, hôm qua chói chang, hôm nay mây đen đã dày đặt.
Ở một quán cà phê được trang hoàng lỗng lẫy, có bốn mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ đang dòm nhau, Lâm Nhã Cầm tựa vào ghế, giọng nói dễ nghe hấp dẫn người người.
"Chị Dương, chị Tuyết Nhi, người này là đồng nghiệp kiêm bạn đại học của em. Hàn Duẫn Nghiên, hai vị này là chủ nhà đó." Người giật dây Lâm Nhã Cầm chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642426/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.