Ba mươi phút sau, Hàn Duẫn Nghiên đã đứng trước của nhà của Liễu Chân, trên tay cầm theo bọc thuốc hạ sốt đã mua trên dọc đường.
Cửa mở, một Liễu Chân tiều tụy nhu nhược xuất hiện trước mắt nàng, ngay lúc này có thể lý giải tại sao người trước mắt nàng có biệt hiệu là Mỹ Nhân.
"Cậu tới trễ." Mệt mỏi dựa vào cạnh cửa, câu nói đầu tiên của Liễu Chân nửa oán giận nữa nũng nịu,
Nếu là trước đây, Hàn Duẫn Nghiên sẽ không tới trễ như vậy...
Không nói gì, Hàn Duẫn Nghiên cầm thuốc hạ sốt đi vào nhà. Nhà này cũng là nhà của người đàn ông kia.
Đặt bọc thuốc lên bàn, Hàn Duẫn Nghiên lập tức muốn rời đi, dù chỉ một giây nàng cũng không muốn ở lại. Căn nhà này đối với nàng chẳng khác nào ổ dịch bệnh.
"Nghiên, cậu mới vừa đến thôi mà." Không giả vờ nhu nhược được nữa, Liễu Chân liền nắm lấy tay người muốn rời đi, khuôn mặt đáng thương nhìn đối phương. "Coi như ở lại với tớ đi..."
Loại nhu nhược này, đã từng là điều làm nàng đau lòng nhất.
Liễu Chân, Liễu Chân, hai chữ này nàng đã từng khắc thật sâu vào tim.
Hàn Duẫn Nghiên đồng ý, nhìn căn nhà không một bóng người, lại nhìn bệnh tình của Liễu Chân, nàng quyết định ở lại.
Liễu Chân dựa vào lòng của Hàn Duẫn Nghiên, rồi để nàng dìu mình ngồi xuống sofa, thật ra chỉ là một cơn sốt nhẹ, nhưng mà con người ta lúc bệnh sẽ sinh ra cảm giác yếu đuối cùng cực, ngay lúc này, ngay tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642402/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.