"Tớ về rồi đây."
Như thường lệ, Lâm Thi Dĩnh vừa mở cửa đã rú lên như một thói quen.
"Hỷ???"
Cởi giày ra, cái người kia thường ngày sẽ ra nghênh tiếp giờ đi đâu rồi? Không phải Hàn Duẫn Nghiên nói hôm nay sẽ về sao?
Bây giờ 8h rồi, theo lý phải có mặt rồi chớ??
"Hàn Duẫn Nghiên, cậu ở mô??"
Mang dép lê vào, Lâm Thi Dĩnh gọi lần thứ hai, đi tới phòng khách tiện tay ném tui lên ghế, mặt mày nghi hoặc nhìn ngó lung tung.
Đèn thì sáng mà không có ai?
Hay đi ra ngoài rồi??
Vừa định lấy điện thoại ra gọi thì Lâm Thi Dĩnh đã thấy trên mặt bàn có cái điện thoại.
Không mang điện thoại à? Hay đang ở nhà nhỡ?? Ố, hay là...
Ngủ rồi?
Lâm Thi Dĩnh mắt nhìn vào phòng ngủ, nụ cười tà ác nổi lên.
Thiên thời địa lời nhân hòa nha nha~ Thời khắc này có nên tập yêu một chút hơm?
Mặt mày xinh đẹp lắm, nhưng mà cười như vậy thực sự nhìn rất râm tặc.
Quánh lén thôi ~~~
Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Lâm Thi Dĩnh đứng trên mũi chân, rón ra rón rén như kẻ trộm, dùng tốc độ nhanh nhất của ốc sên đi tới cửa phòng.
Ba phút sau, Lâm Thi Dĩnh là an ổn tựa vào vách tường. thị lực tốt của cô phát hiện ra trong chăn có địch.
"Khóa mục tiêu!!!"
Xoay người lại, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy hết sức căng thẳng, khẩn trương như đang đứng trên sân khấu. Cô hít một hơi thật sau, xoa nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642400/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.