Chương trước
Chương sau
Hơm biết sao, chương ni đọc QT cười quá giời cười, yêu Quách Vũ Nhàn mất zồi:">:))))) ~

Đương nhiên, cái chuyện đi dạo Milan là vào buổi tối, cơ mà Lâm Thi Dĩnh cũng không có đi cùng Hàn Duẫn Nghiên, nơi này tụ tập rất nhiều phóng viên, ngày mai cô còn phải đi đi quay chụp các kiểu, nếu không nghỉ ngơi đủ quả thực là ác mộng nha.

Sự việc phát triển kiểu này đúng là ngoài tính toán của cô, chuyện đi xa quá rồi....

Ở trong phòng, Lâm Thi Dĩnh sửng sờ nhìn TV trước mắt, mấy cái nội dung một chữ cô cũng không đọc tới, trong đầu ngoại trừ tiếng nước đang chảy, thì không còn cái gì hết.

Mấy người nói coi đã xảy ra chuyện gì?? Muốn biết á? Rựa cùng tui quay về 20 phút trước nào.

"A Dĩnh, cùng tôi đi dạo Milan đi."

Giữa bầu trời đêm vang lên âm thanh nũng nịu dễ nghe, trong lúc nhất thời mém tí Lâm Thi Dĩnh đã đồng ý.

Hàn Duẫn Nghiên đứng cạnh nhìn đối phương há mồm ngạc nhiên, đầu cũng đã hơi hơi ngẩng cao, môi nàng cười càng thêm đậm.

"Hàn Duẫn Nghiên, cô lại bỏ uống thuốc phải không??"

Lâm Thi Dĩnh rõ là cái thứ méo hiểu phong tình, phun một câu nói đã làm Hàn đại yêu nghiệt của chúng ta hơi hơi run rẩy, nàng thật muốn khóc, cơ mà cũng không muốn khóc, nên chỉ có thể tiếp tục cười, dù khuôn mặt đang cứng ngắc.

Lâm Thi Dĩnh nhướng mày, ánh mắt quỷ dị không nhìn săm soi người đàn bà "của nàng" (QT viết sao tui viết lại vậy)

Giờ này còn muốn đi dạo Milan, đúng là không chịu uống thuốc rồi. Hơn nữa chế đây còn mặc đồ kiểu này, đi đứng như thế nào ==?

Hôm nay bởi vì có tiệc, Lâm Thi Dĩnh được yêu cầu ăn mặc như vậy, cộng với giày cao gót, cho nên cô vô cùng hả hê cúi xuống nhìn đối phương.

Cơ mà hình như cảm thấy câu lúc này không đủ sát thương, Lâm Thi Dĩnh tiếp thêm một câu.

"Có bệnh còn chạy tới đây làm gì? Mau mau về tắm rửa rồi ngủ dùm cái đi."

Thời điểm nói câu này, Lâm Thi Dĩnh dám thề, cô là dùng lòng tốt của mình để nói, tuyệt đối không có ý châm chọc.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, còn cái hình ảnh lúc này, không nhịn nổi nữa rồi.!!!

Hàn Duẫn Nghiên có một đặc điểm đáng yêu, chính là khi nàng tức giận nàng sẽ cười, cực kỳ tức giận cũng sẽ cười, giận đến chỉ muốn một dao chết chém đối phương nàng cũng sẽ cười, còn là nụ cười đặc biệt xán lạn.

Vì vậy nên khóe miệng của Hàn Duẫn Nghiên càng lúc càng cong, chân mày cũng cong càng làm vẻ mặt nàng thêm nhu hòa, không giống vẻ nhu hoa của ngày thường xa xách, cũng lẽ đó mà tự nhiên bầu không khí có chút ám muội....

Mấy người nghĩ Hàn Duẫn Nghiên chỉ có như vậy thôi hả? Nếu nghĩ vậy thì mấy người sai rồi.!! Có thể bị gọi là khắc tinh của Lâm Thi Dĩnh, đương nhiên phải có cái lý của nó chớ.

Nàng dùng sức ôm lấy tay của Lâm Thi Dĩnh, Lâm Thi Dĩnh lập tức cảm nhận được sóng lớn chập chùng, mềm mại mãnh liệt....

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thi Dĩnh cảm nhận được da thịt của mình có chút tê tê, tuy ăn mặc rất mát mẻ nhưng cô lại nóng quá, không khí sao nóng quá, cả người cũng có chút nóng, không dễ chịu rồi nha.

"Này, Hàn Duẫn Nghiên..."

"Hả??" Xoay đầu, Hàn Duẫn Nghiên ngẩng lên, hai mắt đen láy tựa hồ cũng đang mỉm cười nhìn người bên cạnh.

Lúc nãy đã có nói rồi, hôm nay mượn cớ mang giày cao gót, Lâm Thi Dĩnh cao hơn Hàn Duân Nghiên vài cm, mà nhờ mấy cm này làm cho cô thấy được cảnh đẹp ngày thường không nhìn thấy.

Lâm Thi Dĩnh xoay đầu sang bên, trên mặt có chút đỏ, tầm mắt của cô chuyển đến nhìn cột đèn, cơ mà trong đầu vẫn là mỹ cảnh lúc nãy, da thịt trắng noãn, áo đen lấp ló.

Lâm Thi Dĩnh thấy nóng quá, người nóng mà mũi cũng nóng nữa....

Chuỗi động tác của Lâm Thi Dĩnh được Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy rất rõ ràng, nàng đâu có dễ gì buông tha đối phương như vậy.



Nàng lại tiếp tục xuất chiêu.

"A Dĩnh, vậy tôi lên phòng cô chơi, được không?

"Gì? Why??" Đánh tới nước này rồi, đối phương làm sao ứng phó nổi???

Buông lỏng bàn tay, Hàn Duẫn Nghiên đi tới trước mấy bước, ánh đèn tôn lên vẻ đẹp của nàng theo kiểu mờ ảo nhất. Đi chưa được mấy bước, nàng đột nhiên quay đầu, mái tóc dài có dịp bay lên không trung tạo thành một vòng cung, Lâm Thi Dĩnh đứng xa mấy bước cũng có thể ngửi được mùi dầu gội, hình như là mùi oải hương.

Người trước mặt mỉm cười, nụ cười không có khoảng cách cũng không hề giả tạo

"Được không?"

Có thể không sao???

Haha, đáp án này méo phải quá zõ zàng zồi hả???

Lâm Thi Dĩnh ở trong phòng bụm mặt, vè mặt thường ngày bình tĩnh nay lại vô cùng hối hận và ảo não. Đây là lần thứ hai rồi....

Ủa mà, không phải nói lên chơi một chút thôi hả? Cái chuyện tắm rửa này là sao? Sao cứ thích gây phiền hà cho người khác vậy???

Nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng, Lâm Thi Dĩnh cố dùng ánh mắt để khiến biết đường mà mau mau trở ra.

Dòm mười phút, cô quyết định rời đi tầm mắt.

Chuyện ngu xuẩn như vậy, tuyệt đối không thể để cho người khác biết.!!!!

Có điều, nếu nghĩ từ một góc độ khá, không thể không thừa nhận lực sát thương của Hàn Duẫn Nghiên, hai từ Yêu Nghiệt quả không đặt lên nhầm người.

"A Dĩnh, tôi tắm xong rồi, cô không tắm hả?"

Vào lúc Lâm Thi Dĩnh ảo não bối zối, người tạo nên tâm tình của cô từ phòng tắm đi ra, trên người khoác áo tắm, lau lau tóc ướt.

Khuôn mặt ửng đỏ, tóc xõa xuống xương quai xanh, nửa muốn che cũng nữa muốn không che đi màu trắng của áo tắm.

Nhìn Hàn Duẫn Nghiên như vậy, Lâm Thi Dĩnh nhất thời sững sờ, ánh mắt không thể nào dời đi chỗ khác.

Không nghe thấy trả lời, nàng thẳng lưng, mang theo hơi nước trên người đi tới ghế sofa.

Tivi đang mở trong phòng sớm đã trở thành vật trang trí rồi, nhìn cái người đang ngơ ngẩn kia, Hàn Duẫn Nghiên nhếch môi.

"Sao? Chị đây có đẹp không?"

"Ừm, rất đẹp." Vô thức Lâm Thi Dĩnh nói ra suy nghĩ của mình.

Nghe được câu này, Hàn Duẫn Nghiên cười càng thêm vui vẻ.

Phục hồi lại tinh thần, Lâm Thi Dĩnh ý thức được lời mình vừa nói, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.

"Cười cái gì!"

Lau lau nước mắt bởi vì cười lớn mà chảy dài, Hàn Duẫn Nghiên cười lớn "Haha, Lâm Thi Dĩnh, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra cô đáng yêu như vậy ta."

"Hừ! Chế đây trước giờ vẫn đáng yêu vậy đó.!"



Không biết có phải câu nói này làm đứt dây thần kinh cười của Hàn Duẫn Nghiên hay không, vừa mới bình tĩnh lại vài giây lại bắt đầu cười như con điên, hình tượng nữ thần hả? Xin lỗi, hình tượng không ăn được:)))))) ~

Khoanh tay trước ngực, Lâm Thi Dĩnh khinh bỉ người đang cười lăn lộn trên ghế

Bởi vì cả cơ thể đều cười, nên áo tắm thay vì khoác trên người nay lại trở thành đeo trên người. Ngực gần như chẳng có cái gì che chắn....Khẳng định, nếu có ai vô tình nhìn thấy, không bị thủ tiêu chết, cũng sẽ bị chảy máu mũi tới chết.

Đương sự Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên biết rất rõ ràng nha. Mặt trong nháy mắt đã đỏ ửng, mắt cũng trừng lớn.

Lâm Thi Dĩnh thấy mình không bình thường rồi, rõ ràng là mình cũng có, có đôi khi còn tốt hơn, vậy mà mắt không chịu rời đi, tim thì chạy loạn như chó điên.

"King kong~" Chuông cửa vang lên rất đúng lúc.

Cuối cùng Lâm Thi Dĩnh cũng tìm được lý do để lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, ép mình không nhìn cái đống vẫn còn đang hả hê. cô dự định xải bước dài để đi qua đối phương.

Cơ mà biết gì không? Hiện thực có một loại tình huống có tên là "MÁO CHÓ."

Vội vã di chuyện nên Lâm Thi Dĩnh không nhìn thấy dưới chân có gì đó, cứ hiên ngang quyết liệt đạp lên, kết quả, cảnh tượng trong tiểu thuyết đã có thể xảy ra.

"Cha mẹ ơi.!

"Chời ơi!!!!"

Lâm Thi Dĩnh chống hai tay qua hai bên vai của Hàn Duẫn Nghiên, lần đầu tiên tiên, Hàn Duẫn Nghiên có chút ngây dại, tay cũng quên chặn đối phương lại,khoảng cách gần như vậy, làm đầu óc nàng lần đầu mất năng lực hoạt động.

Lâm Thi Dĩnh lần đầu tiên có thể an tĩnh nhìn vào mắt của Hàn Duẫn Nghiên ở khoảng cách gần như vậy, Đôi mắt đen giống như vòng xoáy, không ngừng dụ dỗ người khác rơi vào hố sâu. Mũi khẽ hít hà, hương vị bạc hà dày đặc truyền đến, đây là hương vị mỗi ngày cô đều có thể ngửi được.

Lâm Thi Dĩnh đầu hơi cúi, đôi mắt, chân mày, môi đỏ, mọi thứ đều quá mê người. Cô càng lúc càng cúi xuống thấp hơn.

Hàn Duẫn Nghiên nhìn người kia chậm rãi cúi xuống, nàng không đẩy ra, mắt phượng xinh đẹp ngoại trừ kinh ngạc còn có một tia chờ đợi, chỉ là được giấu vào rất sâu, sâu đến độ nàng cũng không phát hiện ra.

"Winnie, sao hôm nay chị về sao vậy???"

..................

Nhìn cảnh tượng bên trong, Quách Vũ Nhàn vừa đứng đẩy cửa ra đã lập tức run rẩy. Giọng nói của cô gái vô tình cũng làm kinh động người ở trong phòng.

Ba người, ba cặp mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó thật sự chả biết nói gì.

"Chị Vũ Nhàn, chế Winnie ngủ chưa?" Lại thêm một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.

Câu nói này hiển nhiên đánh thức ba người đang say ngủ.

Lấy lại tinh thần, Quách Vũ Nhàn khóe miệng cong lên, chân vừa đưa vào phòng đã tự nhiên rút lại, con ngươi giảo hoạt nhìn hai người đang bất động.

"Ngoan, đừng làm phiền chị Winnie, chị ấy hiện tại rất bận."

"Hả? Giờ này mà bận cái gì??"

Quách Vũ Nhàn đưa tay chắn trước cửa, mắt của Lâm thị giờ phút này dán chặt ở cửa, cuối cùng nghe được câu nói hết sức dễ thương

"Ngoan, chế Winnie đang tập thể dục, mệt lắm, nếu em quấy chế ấy, chắc chắn sẽ bị đá chết ý."

~~~~~~

.........Tui thương Quách Vũ Nhàn quá =)) ~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.