Tí tách, tí tách.
Trong phong yên tĩnh đến độ âm thanh của chiếc đồng hồ vẫn có thể nghe được rất rõ.
"..."
Nhắm mắt, mở mắt, lại nhắm mắt, lại mở mắt.
Nằm ngửa trên giường, Lâm Thi Dĩnh buồn bực thở dài. động tác xuống lên giường cô đã thực hiện mấy chục lần rồi.
Đèn trong phòng đã tắt từ lâu rồi, rèm cửa sổ cũng đã buông từ thuở nào rồi. Mọi ánh sáng không thể nào tồn tại được đâu, mà cũng không cần tồn tại nữa.
Bởi bây giờ gần hừng đông rồi, ai cũng yên giấc say mộng cả rồi, ngoại trừ cô...
Đúng, mệt mỏi một đêm, cô mất ngủ rồi.
Phải nói, bởi vì có người bên cạnh, nên cô không thể nào ngủ được.
Trở mình, Lâm Thi Dĩnh định tìm gì đó để nghịch một chút, rõ ràng là gối quen thuộc, chăn quen thuộc, vậy mà cô lại không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Ở trên giường lớn có một nơi mềm mại nhưng không nên động vào. Lâm Thi Dĩnh vì bức bối trong người nên không để ý mình càng lúc càng tiến về phía bên phải, tận cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp lướt qua trên da dẻ, cô mới phát hiện chính mình đang mặt đối mặt với người nào đó.
Uầy...căng nha!!
Đối mặt với tình hình này, động tác nhẹ nhàng tự nhiên có chút nặng trĩu.
Không biết do lúng túng hay do không có ánh đèn mà cô càng lúc càng khó chịu trong lòng. Tay chân cứng ngắc, trong miệng khô khan, huyết áp cũng bắt đầu tăng cao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642378/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.