Lúc Lâm Thi Dĩnh áo quần chỉnh tề đi ra phòng thì người nào đó vẫn chưa biết mất, thậm chí còn hứng thú đánh giá xung quanh.
Cô xem nơi này là sở thú hả?
Mấy lời này thật ra là nói trong lòng thôi, dại dột gì mà nói ra.
"Này, đi được rồi."
Nghe thấy giọng nói, Hàn Duẫn Nghiên dời tầm mắt nãy giờ đang nhìn khung ảnh.
Nhìn cái người đang đứng ở cạnh cửa, hai mắt nhất thời lóe sáng một chút.
"Sao? Có gì hả?"
Ánh mắt trêu ghẹo của ngày trước, lại không giống với ánh mắt của bây giờ.
Lâm Thi Dĩnh bất an chỉnh chỉnh lại quần áo.
Hôm nay cô mặc quần caap cao, thắt lưng kiểu cao bồi, áo màu trắng có in mấy chữ tiếng anh, bình thường như bao người thôi mà.
"Khó coi lắm hả?" Hàn Duẫn Nghiên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm, cúi đầu tự nhìn lấy mình, Lâm Thi Dĩnh trước giờ luôn có chút tự tin với khiếu thẩm mỹ thì nay có chút bối zối rồi.
Hàn Duẫn Nghiên nghe xong câu hỏi liền lấy lại tinh thần, mặt nở nụ cười nửa thật nửa giả nói.
"Không, hôm nay A Dĩnh rất đáng yêu luôn."
"Thật?" Không biết tại sao, nghe người ta khen như vậy mà lòng lại có chút chíu vui vẻ.
Hàn Duẫn Nghiên cười khẽ bước lên trước, bởi vì cao ngang nhau, nên khi nàng vươn tay liền có thể chỉnh lại cổ áo của đối phương, giọng nói dịu dàng.
"Ừm, tôi lúc nãy như bị A Dĩnh mê hoặc vậy đó.!"
Khoan khoan! Hình như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642362/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.