"Xin lỗi, cậu ấy là của tôi."
Một tiếng tuyên bố trong trẻo vang lên.
Ba người trong cuộc lẫn mấy người đang hóng chuyện cũng bị câu thần chú này làm cho kinh ngạc.
"Hàn....Hàn Duẫn Nghiên???!!!" Lâm Thi Dĩnh kinh hoàng đứng dậy, cô trợn mắt ngoác mồm nhìn người phụ nữ đang đứng sau cô.
Con nhóc này sao lại xuất hiện ở đây?
" A Dĩnh ~~"
Hàn Duẫn Nghiên liếc mắt nhìn Cố Thanh Sứ đang ở phía đối diện, khóe miệng lại vung lên nụ cười đẹp đẽ, tay đang khoát vai Lâm Thi Dĩnh rất nhẹ nhàng chuyển xuống nắm lấy tay.
"Việc gấp của cậu ra là việc này?"
"Ể..."
"Đúng đó, Thi Dĩnh hẹn tớ cùng ăn cơm đó."
Cố Thanh Sứ tay chống cằm, vẻ mặt xinh đẹp phảng phất chút khoe khoang, mắt nâu thỏa mãn nhìn cuộc vui sắp bắt đầu.
"Thật sao?" Hàn Duẫn Nghiên thu hồi tầm mắt đánh giá đối phương, nàng nhìn Lâm Thi Dĩnh nhẹ giọng hỏi.
Ánh đèn phòng ăn lờ mờ che đi sắc mặt của Hàn Duẫn Nghiên, không ai biết được tay trái của nàng đã bị nàng siết thật chặt, móng tay sắc bén ấn vào lòng bàn tay của nàng, cơn đau nhắc cho nàng nhớ một số chuyện đã bị nàng trốn tránh.
"Không phải." Lâm Thi Dĩnh lẩm bẩm trong miệng.
Âm thanh nhỏ đến mức chả ai nghe được.
"Sao cơ?" Hàn Duẫn Nghiên nhìn về phía trước, nàng muốn nghe rõ coi đối phương đang nói cái gì.
"Tôi nói không phải."
Lâm Thi Dĩnh thật ra cũng không biết tại sao cô luôn có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642356/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.