Chương trước
Chương sau
"Làm phiền..."

Lâm Thi Dĩnh cúi đầu dáng vẻ như cô vợ nhỏ đi theo sau Hàn Duẫn Nghiên vào nhà.

"Dép lê ở tủ giày ý, cậu tự lấy đi."

Lâm Thi Dĩnh gật gật đầu, cô mở tủ giày, chọn lựa hồi lâu mới quyết định chọn đôi dép lê xanh lam.

Sau đó, cô nên làm gì tiếp theo???

Mang dép lê xong xuôi, Lâm Thi Dĩnh đứng một góc luống cuống vò vò góc áo.

Bởi chuyện ngoài ý muốn nên phải vào nhà Hàn Duẫn Nghiên, hơn nữa còn đúng lúc vừa chính thức tuyên bố mối quan hệ xong...thời gian cùng địa điểm thật quá nhạy cảm rồi.

"Sao vậy?"

Hàn Duẫn Nghiên thay váy ngủ đi ra ngồi trên ghế sofa vẫn thấy đối phương đứng đần mặt ở một góc, thay mỗi đôi dép có cần lâu như vậy không?

"Hả? Không, không có gì."

Tóc Hàn Duẫn Nghiên vẫn còn ướt, lúc vén tóc qua một bên, cũng là lúc Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy những giọt nước theo tóc chảy xuống kẽ hở.

OMG!!

Lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác, Lâm thị thật sự rất sợ nếu cứ tiếp tục nhìn thì máu mũi sẽ phun ra ồ ạt như thác lũ....

"Lại đây." Hàn Duẫn Nghiên vỗ vỗ xuống ghế sofa.

"Haha, tôi ngồi ở đây được rồi."

Đối với chỗ ngồi quá ư là tuyệt vời kia, Lâm thị bất tài xin từ chối, cô đặt môi ngồi xuống đầu ghế bên kia, cách xa Hàn Duẫn Nghiên, cô cười như không cười nhìn Hàn Duẫn Nghiên, đừng hòng cô dời tổ, cô nhất định không ngồi chỗ khác đâu...nhất định hơm ngồi chỗ khác.

"Ừm."

Giọng nói của người vừa tắm xong thường rất dịu dàng, mà càng dịu dàng thì Lâm Thi Dĩnh lại càng có cảm giác giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên đang giở trò khiêu gợi câu hồn.

Nuốt nước miếng một cái, cô biết cô không nên có cái suy nghĩ không tốt đó, cơ mà rõ ràng hai trăm phần trăm cô là mục tiêu bị thả thính mà ==.!!

"Nếu A Dĩnh đã thích ngồi chỗ đó thì hết cách rồi." Giọng nói tiếc nuối, cơ mà hành động lại đi ngược lại lời vừa nói

Dứt bỏ ghế sofa rộng lớn ba người có thể ngồi, Hàn Duẫn Nghiên đi lại chỗ ghế sofa 1 chỗ của Lâm Thị, mặc kệ Lâm thị đang giương mặt ngơ ngác nhìn, nàng rất tự nhiên ngồi vào lòng của Lâm Thi Dĩnh, giọng điệu thông cảm nói "A Dĩnh đã thích chỗ này, vậy chúng ta cùng ngồi ở đây."

Ể ể!! Tui đâu kêu cậu lại đây ngồi đâu.!!!!

Tuy là ghế sofa đơn, cơ mà thật ra cũng bự lắm, hơn nữa 2 chẻ đâu có mập gì cho cam, nên Hàn Duẫn Nghiên ngồi xuống rất vừa vặn, cũng rất thoải mái.

Hiện tại là mùa hè mà, nên quần áo cả hai rất phong phanh, không nói Hàn yêu nghiệt đang mặc váy ngủ tơ tầm mỏng manh đi, nói tới Lâm thị đi, Lâm thị tuy mặc pijama, cơ mà rộng rãi lắm, rộng nên thoáng khí lắm.

Rõ là cách hai lớp quần áo, cơ mà song phương vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nhau rất rõ ràng. Lâm Thi Dĩnh nuốt nước miếng, cứ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trong lòng.

Thiệt ra, cô không phải đầu gỗ không biết gì đâu, Hàn Duẫn Nghiên câu dẫn rõ ràng như vậy làm sao cô không hiểu.

Chỉ là....đm nói ra thiệt mất mặt.!

26 năm sống trên cõi phiền, Lâm Thi Dĩnh vẫn là cô gứa ngây thơ chong xáng, chỉ cần một nụ hôn thôi cũng đủ làm não cô đông đá rồi, huống chi...

Lúc này điện thoại của Hàn Duẫn Nghiên sáng lên một cái, điện thoại nàng có tin nhắn.

Lâm Thi Dĩnh dựa vào đối phương đang nhắn tin trả lời mà lén lút đánh giá người ta, không trang sức, không phấn son vậy mà nhìn tươi trẻ sức sống hơn nhiều. Hàn Duẫn Nghiên bá đạo dựa vào lòng Lâm thị, ngón tay thon dài linh hoạt soạn tin nhắn.

Nhìn người trong lòng không thèm để ý tới mình, Lâm Thi Dĩnh càng lúc càng lớn mật, ánh mắt nhìn mặt cho đã rồi nhìn xuống cổ, tiếp đó là dòm xương quai xanh. Trên cơ thể con người, cô thích nhất là xương quai xanh, trùng hợp là xương quai xanh của Hàn Duẫn Nghiên rất gợi tình, rất đẹp, rất gợi đòn, vậy nên cô cứ dòm chăm chăm chẳng chịu rời mắt.

"Này Hàn Duẫn Nghiên, làm gì mà da vẻ cô tốt dữ vậy?" Lâm Thi Dĩnh can đảm chọt chọt mặt đối phương, trừ xương quai xanh mê người ra, cô lại phát hiện thêm một điểm mê hoặc khác của Hàn Duẫn Nghiên, da vẻ tốt thế này nên đi quảng cáo nha.

Nói đến thì cũng phải nhắc, cô nếu không tích cực sử dụng mỹ phẩm dưỡng da cùng đi spa định kỳ, thì với loại áp lực công việc này rõ là không dám đi gặp người khác đâu.

"Trời sinh đã vậy rồi." Không nhìn lên, Hàn Duẫn Nghiên cũng không thèm chấp cái tay kia đang chọt chọt mình, chỉ là giọng điệu này thiệt là muốn làm người khác đập hội đồng cho một trận.

"Dừng.! Tự luyến quá rồi đó."

"Quá khen rồi."

Gửi tin nhắn xong, Hàn Duẫn Nghiên đặt điện thoại lên bàn, nàng nhắm mắt thả lỏng sống lưng, đường cong của lưng và lồng ngực của Lâm Thi Dĩnh rõ ràng là rất tương xứng.



Bởi vì bị tóc ướt cứ xẹt xẹt qua cổ, nên Lâm Thi Dĩnh thấy cổ có chút ngứa ngáy rồi.

"Hàn Duẫn Nghiên" Lâm Thi Dĩnh nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra "Tóc cậu còn ướt này, đi sấy đi."

"Ừm ừm."

Tuy là nói vậy cơ mà Hàn Duẫn Nghiên rõ là không có ý đi sấy tóc đâu, cô đang lim dim sắp ngủ tới nơi rồi.

"Cậu cứ như vậy sẽ cảm đấy, mau đi sấy tóc." Đẩy thêm một cái, giọng điệu của Lâm Thi Dĩnh nghiêm túc hơn một chút.

"Tôi đang mệt lắm." Ương bướng lắc đầu một cái, Hàn Duẫn Nghiên không chịu đứng dậy, giọng nói vừa nũng vừa oán hờn. "Hôm nay bay rất lâu đó, mệt muốn chết luôn ý."

Quan sát tỉ mỉ có thể thấy, Hàn Duẫn Nghiên thật sự rất uể oải.

Có điều, có mệt cũng nên đi sấy khô tóc chứ. Cơ thể đang mệt sẽ càng dễ bị cảm.

"Máy sấy của cậu ở đâu? Tôi giúp cậu sấy khô tóc."

Suy nghĩ một chút, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.

"Không muốn mà ~" Hàn Duẫn Nghiên mở mắt nhìn Lâm Thi Dĩnh chằm chằm, sau đó lại lỳ lợm lắc đầu thêm một cái. Bắt nàng bỏ cái đệm thịt ấm áp này, nàng hờn chết cũng không chịu đâu. (Giời ôi, T^T Nghiên, em có cần đáng yêu vậy không? T^T ~)

"Ngoan, nghe lời đi." Lâm Thi Dĩnh y như đang dỗ trẻ "Bị cảm thì sao?"

"Aiz~"

Đi tới chỗ Hàn Duẫn Nghiên chỉ, Lâm Thi Dĩnh đem máy sấy tóc ra, lúc đi ra ngoài đã nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên dựa vào ghế, như đưa nhỏ mỉm cười nhìn cô.

Nụ cười thuần khiết hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Tiếng motor vang lên ong ong trong phòng khách, hai người không nói tiếng nào, ngón tay Lâm thị nhẹ nhàng luồn vào tóc của đối phương.

Trong lúc lơ đãng, tay Lâm Thi Dĩnh khẽ chạm nhẹ vào da của Hàn Duẫn Nghiên, làm nàng khẽ rùng mình.

"Lạnh sao?"

Hàn Duẫn Nghiên lắc lắc đầu.

Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ nhu mì này của Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh tức thì bị một loạt cảm xúc ngọt ngào ấm áp len lõi vào não, tay cũng vì vậy mà nhẹ nhàng hơn.

Hàn Duẫn Nghiên không chỉ da thịt tốt, mà tóc cũng tốt vô cùng, mềm mại mượt mà kinh khủng khiếp, ngay cả mấy sợi bị chẻ ngọn cũng rất ít thấy.

Lâm thị tự nhiên nhớ tới trào lưu trước đây từng rần rần một thời, chính là trò thượng đế tạo ra bạn như thế nào, cơ mà thượng đế lúc tạo ra Hàn Duẫn Nghiên hình như không có run tay nhỡ?

"Xong rồi."

Tóc ướt cuối cùng cũng coi như khô, Lâm Thi Dĩnh hài lòng gật đầu, coi như có lập tức đi ngủ cũng không thành vấn đề.

Ủa mà xí xí, sao cô lại quên cái chuyện ngủ nghỉ nì nhỡ?!?!?!?!

Lâm Thi Dĩnh vừa sửa lại mái tóc của Hàn Duẫn Nghiên, vừa bắt đầu lo lắng suy nghĩ, Hàn Duẫn Nghiên cũng cùng lúc đó vang lên giọng nói mê người.

"A Dĩnh, không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi." Giọng điệu cứ y như thảo luận, hôm nay trời thật đẹp nhỉ? Tự nhiên vô cùng.

WTH?! Hai người đêm nay thật sự muốn rút nhanh quá trình hả????

Có cần phải tiến triển nhanh như vậy hơm?? (Cần, cần vô cùng luôn. Mau mau một chút ==!)

Ban ngày làm việc cực khổ quá, nên tối đến đã có rất nhiều người lao vào mộng đẹp.

Cơ mà ở một nơi nào đó, bên trong căn hộ cao cấp đèn vẫn còn sáng, giường lớn trong phòng rõ ràng có hai người đang nằm, một nhắm chặt hai mắt, một lại đang dùng tay chống người buồn cười nhìn cái đống như người chết kia, mà cái khiến người ta chú ý nhất chính là khoảng cách dài bằng một cách tay ở giữa hai người.

Lâm Thi Dĩnh nhắm chặt hai mắt, cơ thể như tượng sáp nằm chết một chỗ.

Cô vừa lên giường là đã nằm vào một góc, cô là phụ nữ chong xáng đàng hoàng thùy mị nết na nha, tiến triển nhanh như rựa thì làm sao trái tym nhỏ bé của cô chịu nổi?!

Còn Hàn Duẫn Nghiên thì lại nằm ở bên kia, buồn người nhìn cái người vừa leo lên giường đã vội vàng phun ra câu ngủ ngon sau đó lập tức nhắm mắt.

Cái đứa đầu gỗ này thật là....

Mắt tuy nhắm chặt cơ mà vẫn cứ đảo tới lui không ngừng, rõ ràng có ngủ được đâu.

Thiệt tình...



Hàn Duẫn Nghiên vừa bực vừa buồn cười, cái người can đảm vừa thổ lộ với mình chết vất vưởng ở nơi nào rồi? Đừng tưởng nàng không thấy ánh mắt đánh giá của ai kia lúc nãy nha.

Không lẽ sợ nàng làm thịt cô hả???

Thật ra Hàn Duẫn Nghiên cũng có nghĩ tới chuyện này, còn Lâm Thi Dĩnh thì sao? Lâm Thi Dĩnh đương nhiên là đang lo lắng, lo lắng cô nhất thời nhịn không được mà hóa thành sói già ăn sạch Hàn yêu nghiệt.

Muốn còn giả thanh cao hả? Được.!

Đôi mắt hơi đảo, Hàn Duẫn Nghiên cười gian.

"A Dĩnh, nằm như vậy sẽ té đó."

"Không sao, tôi thích nằm ở đây, an toàn."

Ngủ mà trả lời nhanh dữ ha.

"A Dĩnh đã thích thì hết cách rồi."

Ể? Sao câu nói này quen quen ta???

Giường có chút run, tiếp đó là nghe tiếng xột xoạt giỏ dép, một giây tiếp theo lại là trọng lượng trên giường mất đi một nửa.

Cô lập tức nhớ tới chuyện lúc nãy, đối phương cũng là nói xong câu này rồi cứng đầu chen vào lòng cô.

"Khoan.!"

Lâm Thi Dĩnh lập tức xốc chăn ngồi dậy, cô dịch chuyển thân thể, khoảng cách bây giờ bằng một nắm đấm.

"Tôi thấy khoảng cách này ngủ là tốt vô cùng luôn ý.!"

"Thật sao?"

Hàn Duẫn Nghiên đã đứng lên rồi, nàng híp mắt, không lạnh không nóng nói.

Lâm Thi Dĩnh nhìn nhìn khoảng cách một nắm đấm phía trước, khẽ cắn lại, nhích lại thêm chút, bây giờ là nửa cái nấm đấm rồi.

Hàn Duẫn Nghiên tức giức lườm Lâm thị một cái. Không lẽ Lâm Thi Dĩnh đây muốn bức người lương thiện như nàng hóa Tu La mới chịu???

Ngảng đầu lên, đối phương vẫn khoanh tay đứng yên.

Cô lại nhích một chút, đối phương vẫn bất động.

Cô nhích thêm chút nữa, đối phương vẫn như núi thái sơn.

Khẽ cắn răng, Lâm Thi Dĩnh nhích thêm 1 tí tẹo nữa, đây là ranh giới cuối cùng rồi, bắt cô nhích nữa thì cô đi ngủ sofa.!

Hàn Duẫn Nghiên rốt cuộc cử động, nàng ngồi xuống giường.

Chỉ là vẻ mặt cươi như không cười làm đối phương sợ hãi.

"Ngủ, ngủ ngon.!"

Lần thứ hai Lâm Thi Dĩnh chùm chăn kín mít, cả người cuộn như tôm luộc.

Hành động này rõ ràng bức Hàn yêu nghiệt tới phát điện.

Được.! Cô cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi đây chống mắt lên coi cô giả vờ được bao lâu.

Đối với thể loại dê và không râm này, đúng là làm người ta bực mình.

Nàng tắt đèn, tức giận thở phì phò, giận dỗi quay lưng lại. Trong không gian yên tĩnh, Lâm Thi Dĩnh nghe được rất rõ tiếng tim đập và nhịp hít thở đều đặn.

Lúc Hàn Duẫn Nghiên nằm xuống tuy có tức giận, cơ mà vì cảm nhận được tấm lưng của ai đó, cộng với tiếng hít thở, nàng từ từ đi vào mộng đẹp.

Lâm Thi Dĩnh lại không may mắn như vậy, khoảng cách quá gần, nên mùi thơm của Hàn Duẫn Nghiên cứ quẫn quanh mũi cô. Mà khó chịu nhất chính là mùi thơm này làm cô nhớ lại nụ hôn tối nay.

Hàn Duẫn Nghiên lúc đó, trên người cũng là mùi thơm say đắm lòng người này.

Lâm Thi Dĩnh bây giờ đang rất nỗ lực kiềm lại tà tâm của mình đó. Cứ thử nghĩ xem, nằm cạnh người mình mến, người mến lại còn là gái đẹp, cực kỳ đẹp là đằng khác, cơ mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, nghĩ thử coi, nghĩ coi có hộc máu không??? Gặp tui là tui giãy đành đạch sau đó lăn ra chớt cmn cho rồi ý.!

~~~~~~~~~~~

....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.