Mắt còn chưa nhìn rõ thì mùi hương quen thuộc đã quấn quanh mũi.
Đôi mắt đen mở lớn, cái ôm ấm áp quen thuộc quá, hơi ấm quen thuộc quá.
Lâm Thi Dĩnh đương nhiên không nghĩ tới Hàn Duẫn Nghiên sẽ đột nhiên xuất hiện ở cửa, không chào hỏi tiếng nào, trực tiếp xông vào cuộc sống của cô.
Nhưng mà không quan trọng. Quan trọng là tùy hứng làm bậy như thế này thật sự rất tốt.
Ai bị dọa đến hú hồn mà không thét lớn đúng không? Vậy nên Lâm thị cũng muốn thét lớn lắm, cơ mà một giây sau liền thôi, bởi vì cô nhìn thấy đối phương ôm chặt mình.
Cô nhớ nàng.! Thật sự rất nhớ nàng.!
Khoảnh khắc này, Lâm Thi Dĩnh quên rằng ở trong phòng mình còn có hai người.
Có gì đó từ cổ rơi rớt vào lòng.
Hàn Duẫn Nghiên vẫn dúi đầu vào cổ cô, Lâm Thi Dĩnh cảm giác được cổ mình có gì lạnh lành, cũng cảm giác được thân thể của Hàn Duẫn Nghiên đang khẽ run.
Hàn Duẫn Nghiên đang khóc, cái người xưa này toàn ở trước mặt cô ngang ngược ngông cuồng, giương nanh múa vuốt thì bây giờ đang ở trong lòng cô khóc không thành tiếng.
Lâm Thi Dĩnh nên nói cái gì bây giờ???
Hàn Duẫn Nghiên vì cô mà rơi xuống nước mắt sao?
Thời điểm Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh, nàng chỉ biết nàng muốn ôm cô ấy thật chặt, lời muốn nói cũng không nhớ nữa. Tận cho đến khi đối phương ôm lại mình, thì nước mắt kiềm nén lâu ngày cũng thỏa thuê rơi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642324/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.