"Xin lỗi"
Khóc một trận nên tâm trạng tốt hơn không ít, lau khô nước mắt trên mặt, Lâm Thi Dĩnh hơi lui người lại, nhìn được trên ngực Hàn Duẫn Nghiên có một vết ướt, đương nhiên người tạo ra là cô rồi.
"Uầy...xin lỗi..."
Lúc nói lời xin lỗi này, Lâm Thi Dĩnh không dám nhìn đối phương.
Người lúc nãy vừa khóc đến thiên hôn địa loạn sau câu xin lỗi lại trở về nguyên hình, Hàn Duẫn Nghiên bất dắc dĩ cười cười rồi lắc đầu, núi có thể đào sông có thể lấp chỉ có bản tính là không thể thay đổi.
"A Dĩnh." Hàn Duẫn Nghiên nhẹ nhàng gọi tên.
Lâm Thi Dĩnh nhìn người trước mặt
"Hả?"
Vẻ mặt của Lâm Thi Dĩnh giống như phạm nhân đang chờ nhận hình phạt, giọng nói còn có chút run run
Môi đỏ khẽ mở, phối hợp với biểu hiện nghiêm túc, Hàn Duẫn Nghiên nhíu mày nói "Lần đầu tiên phát hiện ra nha, tiếng khóc của cậu thật sự rất khó nghe."
Không an ủi, không đặt câu hỏi, Hàn Duẫn Nghiên dù đang ở tình huống nào cũng muốn trêu chọc Lâm Thi Dĩnh xù lông nhím....
"Hàn Duẫn Nghiên.!"
Hét lớn cái tên người thương, Lâm Thi Dĩnh nhăn nhó mặt mày, nếu là người bình thường thì khi người khác khóc phải an ủi vỗ về chớ???????
"Aiz~ tớ đây."
"Thái độ của cậu như vậy đó hả?!" Không đầu không đuối, Lâm Thi Dĩnh nói ra lời tận đáy lòng. Thái độ hững hờ này làm cô rất khó chịu nha.
"Thái độ của tớ sao?" Hàn Duẫn Nghiên đi lên phía trước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642296/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.