Xế chiều hôm đó, tiểu khu vốn yên tĩnh điền nhiên bây giờ lại xuất hiện vô số phóng viên, người người cầm camera, nhà nhà cầm máy ảnh không ngừng bấm, ánh sáng các loại cứ vậy mà lóa sáng không ngừng. Tình trạng cứ như vậy kéo dài tới đêm muộn,hẳn là cả đám nhà báo muốn đương sự có một câu trả lời rõ ràng cho sự việc.
Trong khi đó, Lâm Thi Dĩnh cũng nhận được vô vàn cuộc gọi, bạn bè có, đồng nghiệp có, bạn lâu năm Cố Thanh Sứ thì sớm đã gửi một ề tin nhắn an ủi. Có điều, sau tất cả những cuộc gọi hiện trên danh sách, cô đã bỏ qua những cuộc gọi quan trọng.
Một là cha mẹ, một là thành viên trong đội.
Quăng điện thoại lên bàn, cô mặc kệ ánh đèn thông báo đang không ngừng lóe lên, mặc dù đã vô số lần không nghe máy, nhưng coi ra đối phương vẫn rất kiên nhẫn.
Hàn Duẫn Nghiên từ phòng đi ra vô tình cũng nhìn thấy hành động ấu trĩ này, vừa từ phòng tắm đi ra nàng đã nhìn thấy Lâm thị ngồi ì một đống trong phòng, liếc mắt nhìn người thương từ đầu đến chân, sau đó nhìn sang điện thoại không ngừng chớp nháy, hai chữ Lâm Cha được hiện lên trên màn hình.
"Hàn Duẫn Nghiên, cậu làm gì vậy???"
Lâm Thi Dĩnh đang đấu mắt với điện thoại nãy giờ rồi, mấy lần cô muốn nhấc máy nghe xem người bên kia nói gì, nhưng suy đi nghĩ lại thì bỏ cuộc, tới lui lui tới giằng co tới hai mươi mấy lần. Cô còn đang định tiếp tục cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-yeu-nghiet-nay-la-cua-toi/2642259/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.