Ánh đèn mờ nhạt dừng ở trên mặt Trình Tô Nhiên, vì cô mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa, da thịt mịn màng tựa như được phủ thêm lớp men gốm. Độ ấm từ lòng bàn tay của cô ngược dòng xuôi lên, dọc theo cánh tay cuồn cuộn không ngừng chảy vào đáy lòng Giang Ngu.
Cô tổng có thể dễ dàng vuốt phẳng cảm xúc của cô ấy.
Giang Ngu nhìn thẳng đôi mắt kia, trái tim đang sôi trào cũng yên lặng xuống, bỗng nhiên, cô ấy quay mặt đi, rút tay ra, đỡ giường run rẩy đứng lên.
"Chị đi đâu?" Trình Tô Nhiên theo đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích."
"?"
"Em cứ ngồi ở chỗ này, đừng xoay người lại, tôi có lời muốn nói với em. Rất nhiều lời...." Thanh âm Giang Ngu khàn khàn, đầy người mùi rượu đốt đến đầu óc nóng lên, cô ấy tùy tay bắt lấy một con thỏ ôm vào trong lòng ngực, từng bước một đi đến trước cửa sổ, ngăn trở tầm mắt mình.
Trong phúc chốc, Trình Tô Nhiên minh bạch ý tứ của Giang Ngu.
- ---- cô ấy không muốn bị nhìn thấy bộ dáng bản thân khi miệng vết thương bị xé rách.
Mỗi một động tác của Giang Ngu, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói, đều như là tâm linh tương thông với cô, cô biết suy nghĩ của cô ấy, cảm giác của cô ấy.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn xoay người đi, dựa vào giường ngồi xuống.
Đầu ngón tay bất an mà vuốt ve thảm lông tơ.
Không khí tựa như nước lặng.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy người ở phía sau lên tiếng, Trình Tô Nhiên càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dong-tam/1032601/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.