Đây là cảnh cáo. Bên trong đôi mắt tựa hồ sâu kia là một mảnh hàn ý, ẩn ẩn hàm chứa tức giận, cả người Trình Tô Nhiên cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, môi ngăn không được mà run rẩy. Trong nháy mắt kia cô nhớ tới thân phận của mình----- Một con chim hoàng yến. Một tiểu sủng vật không có tư cách yêu cầu bất cứ thứ gì đối với kim chủ. Trong đầu Trình Tô Nhiên ầm ầm vang lên, chỉ nghe thấy có thứ gì đó "bang " một tiếng bị đánh đến vỡ nát, có một cái tay vô hình túm lấy cô lôi xuống. Rơi vào một hồ băng lạnh lẽo. Thế giới hiện thực phù phù trầm trầm, đây mới chính là nơi vốn thuộc về cô. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng. "Thực xin lỗi...." Trong cổ họng Trình Tô Nhiên phát ra thanh âm nức nở tựa mèo nhỏ kêu, một cổ chua xót thẳng bức lên hốc mắt, cô không nhịn được, muốn quay mặt tránh đi nhưng đã quá muộn, nước mắt cứ như vậy ào ạt chảy xuống. "Thực xin lỗi.....chị.....xin, xin lỗi....." Cô hít thở thật sâu, có rất nhiều lời muốn nói lại chỉ biến thành thực xin lỗi, lông mi bị nước mắt thấm ướt, đen láy sáng trong, có mấy sợi dính lại với nhau, trên má là nước mắt oánh oánh. Mắt, mũi hồng thành một mảnh. Giang Ngu không biết rằng một câu nói của mình lại có lực sát thương lớn như vậy, nhất thời bó tay không có biện pháp, đáy lòng dâng lên nhàn nhạt hối hận, rồi lại không muốn lập tức qua hống cô, cô ấy đem Trình Tô Nhiên đẩy sang một bên, quay mặt đi, mở điện thoại chính mình ra xem. Vừa lúc Điền Lâm gửi đến lịch trình an bài công tác tháng sau của cô ấy. Tạp chí, quảng cáo, những buổi lễ long trọng....vẫn như cũ bận rộn, bay đến bay đi. Nhưng bất đồng chính là, quốc khách trước kia cô không nghỉ, năm nay lại có thể nghỉ được hoàn chỉnh một lần. Cô ấy nghĩ muốn mang bạn nhỏ đến nơi nào đó chơi. Lựa chọn thích hợp nhất là Paris, bạn nhỏ học tiếng Pháp, tự mình giao tiếp bằng tiếng Pháp sẽ có lợi rất lớn cho việc học tập, chỉ là ý tưởng này quá muộn, hiện tại mới làm hộ chiếu là không kịp.... Giang Ngu lâm vào trầm tư, thanh âm nức nở bên cạnh bất tri bất giác đã ngừng từ lúc nào, lúc này một hồi chuông điện thoại vang lên. "Alo? Ừm, ở, các em lên đây đi." Nghe cô ấy nói xong tắt máy, trong lòng Trình Tô Nhiên biết rằng không thể để bản thân tiếp tục đi xuống nữa, yên lặng lau nước mắt, thức thời đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Chị, em đây đi trước." Giang Ngu ngẩng đầu. Bộ dáng bạn nhỏ mi mắt ướt đẫm, cái mũi hồng hồng, môi mỏng nhấp chặt, biểu tình giống như giật mình, bộ dạng bị khi dễ đến đáng thương. Nơi sâu thẳm trong ký ức vọt tới một cổ cảm giác quen thuộc, bỗng chốc trong đầu Giang Ngu hiện lên những hình ảnh mơ hồ, từng sợi từng sợi một, trong giây lát lại biến mất. Lấy lại tinh thần, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, nơi mềm nhất trong tim bị bóp một chút. "Đi rửa mặt." Cô ấy dời đi ánh mắt. Hiện tại không thể hống, phải khiến cho bạn nhỏ nhớ lấy điểm này. Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh. Nước lạnh tạt lên mặt, cô mới hoàn toàn thanh tỉnh, ngẩng đầu lên, ở trong gương nhìn thấy đôi mắt ửng hồng, không hề có tinh thần, cô xả ra một nụ cười châm chọc. Là cô vượt quá giới hạn. Chị ấy cho cô vài phần sắc mặt tốt cô liền mơ ước loạn hết lên, bất quá hiện tại vẫn còn cứu kịp. Đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Giang Ngu đang cầm một tập tranh váy cưới nhìn xem, Trình Tô Nhiên lơ đãng liếc mắt nhìn sang một cái. "!!" Chẳng lẻ chị ấy muốn kết hôn? Ý niệm hiện lên trong đầu, Trình Tô Nhiên cuống quýt dời đi ánh mắt, xách lên ba lô, cầm lấy sách, "Chị, em đi đây." "Ừm." GIiang Ngu đầu cũng không nâng nói: "Đêm nay tôi sẽ qua, tắm rửa sạch sẽ." ".....Được." Trình Tô Nhiên lúng ta lúng túng trả lời. Cô ấy đi đến cạnh cửa văn phòng, đang định duỗi tay kéo ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến hai tiếng vang, tiếp theo cửa bị đẩy ra, thân ảnh Kỳ Ngôn xuất hiện trong tầm mắt. Phía sau còn có một người đi theo, so với Kỳ Ngôn thấp hơn, tóc dài hơi xoăn, mặt mày thanh lãnh, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ màu đen. Ánh mắt hai người đối diện nhau. "Tiểu Trình?" Lục Tri Kiều trên dưới đánh giá cô gái nhỏ. Trình Tô Nhiên kinh hô: "Lục tổng....Chị....." Kỳ Ngôn: "?" Giang Ngu: "?" Không khí ngưng trệ vài giây. Ánh mắt Lục Tri Kiều dừng ở mấy quyển sách trên tay cô gái nhỏ, càng nghi hoặc: "Em vẫn còn đi học?" "Em, ách, em------" Trình Tô Nhiên nghẹn một chút, ấp úng, sách giáo khoa trong tay muốn giấu cũng không được mà không giấu cũng không được. Thấy cô nửa ngày cũng nghẹn không ra được một câu, Kỳ Ngôn ở bên vây xem vội muốn chết, nhịn không được hỏi: "Kiều Kiều, các người quen biết?" Lục Tri Kiều gật đầu: "Tiểu Trình là nhân viên ở công ty chúng tôi." Nói xong dừng một chút, "Bất quá tháng trước đã đề đơn từ chức, còn chưa kịp chuyển lên chính thức." Giang Ngu & Kỳ Ngôn: "???" Trình Tô Nhiên cúi đầu, trong miêng nói câu "Em còn có việc đi trước", rồi vội vàng rời đi. Ba người hai mặt nhìn nhau. Giang Ngu bất động thanh sắc mà ấn nghi ngờ xuống, hướng các nàng vẫy vẫy tay, "Lại đây nói chuyện chính sự." Hai người đi qua, Kỳ Ngôn đi trước một bước, phát hiện ba người ngồi cùng nhau không thích hợp xem đồ vật, liền chỉ chỉ số pha đơn nói: "Cô ngồi ở chỗ đó, tôi cùng Kiều Kiều ngồi ở đây." "......" Giang Ngu hai mắt liếc nàng một cái, đứng dậy đổi vị trí. Nói đến chuyện công việc cũng bị ăn cẩu lương. Hôm nay Kỳ Ngôn cùng Lục Tri Kiều đến đây là để lựa chọn váy cưới. Các nàng quen biết nhau đã hơn một năm, khi đó Kỳ Ngôn vẫn là lão sư trung học, Lục Tri Kiều vẫn là giảm đốc phòng marketing của công ty khoa học kỹ thuật, hiện tại một người đổi nghề thành nhiếp ảnh gia, một người thăng chức trở thành phó tổng, trải qua lớn nhỏ chua xót nhấp nhô, rốt cuộc cũng tu thành chính quả, chuẩn bị sang năm tổ chức hôn lễ. Chủ lưu trong thị trường váy cưới luôn luôn lấy tình yêu nam nữ làm chủ, không có khoản của nữ nữ, mà trước đây, Giang Ngu cùng bạn của mình là nhà thiết kế sáng lập nên một thương hiệu thời trang là ETERNO, vừa lúc có chuyên môn thiết kế váy cưới cho những cặp đôi nữ nữ, đúng lúc thỏa mãn nhu cầu của các nàng. Tên của nhãn hiệu có ý là "Vĩnh hằng", tổng bộ nằm ở Milan Italy, hiện tại là người bạn đó chủ quản kinh doanh, Giang Ngu chỉ là chưởng quầy phủi tay làm việc, ngẫu nhiên sẽ đi qua bên đó làm người mẫu miễn phí. Kỳ Ngôn tiếp nhận tập tranh trong tay Giang Ngu, nghiêng đầu dựa vào Lục Tri Kiều cùng nhau xem. "Trong đó là những thiết kế mà những khách hàng khác yêu cầu, cho các em xem thử tham khảo." Giang Ngu nhìn không nổi nữa, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng nói xong chính sự, sau đó hỏi một chút tình huống của bạn nhỏ là như thế nào. Thê thê hai đầu dựa gần nhau, ngọt ngào mà lật xem tranh ảnh. "Chị cảm thấy bộ này khá đẹp." "Ừm, đẹp lắm." "Bộ này cũng không tồi, thiết kế bả vai như thế này chị rất thích." "Ừm, thích lắm." Lục Tri Kiều nói một câu, Kỳ Ngôn liền phụ họa một câu. "Em không thích sao?" "Chị thích em liền thích." "Đừng nháo." "Em nói thật, thẩm mỹ của vợ là nhất." Giang Ngu nhàm chán đến bắt đầu chơi điện thoại. Rốt cuộc, đôi thê thê hai người kia cũng xem xong tập tranh, tổng hợp lại ý kiến, Kỳ Ngôn quay đầu nói: "Phong cách lấy gợi cảm làm chủ, trang trọng làm phụ đi, không cần loại thiết kế váy cưới truyền thống cũ kỹ, tôi xem này đó thiết kế vẫn không có cái nào đột phá đặc biệt, vậy thì liền tin tưởng vào thẩm mỹ của các cô." "Tháng sau Danilo sẽ đến Trung Quốc, cụ thể chi tiết như thế nào các người gặp mặt rồi nói." Giang Ngu nhắc tới tên của người bạn là nhà thiết kế của mình. "Tiếng Anh của hắn OK không?" "Vô nghĩa." Các cô một người ở Canada lưu lại học tập, một người làm ăn buôn bán bên ngoài, hàng năm cũng không biết cùng bao nhiêu khách hàng nước ngoài giao tiếp, phương diện ngôn ngữ càng không có vấn đề gì. Ba người lại bàn bạc một phen nữa, cuối cùng chính sự cũng nói xong. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, ai cũng không nhúc nhích. Kỳ Ngôn hóa giải xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu nói: "Kiều Kiều, Giang Ngu muốn hỏi chuyện kia vừa rồi của em gái nhỏ....." Ánh mắt Lục Tri Kiều nhảy lên qua lại trên người Giang Ngu cùng Kỳ Ngôn. Cuối cùng ngừng ở trên mặt Kỳ Ngôn. Kia ý tứ rõ ràng là: Em như thế nào lại rõ ràng tâm tư của bạn gái cũ như vậy? "Em ấy là em gái tôi, Kỳ Ngôn giúp em ấy chụp ảnh." Giang Ngu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đúng lúc lên tiếng giải vây, lúc này mà còn nói giỡn là có thể muốn mệnh. Kỳ Ngôn xen mồm: "Em gái cái gì, còn giảo biện, bạn gái thì cứ nói bạn gái." Giang Ngu: "....." Lục Tri Kiều vừa nghe là bạn gái, thần kinh căng chặt chợt thả lỏng, hồi tưởng một lát, nói: "Tiểu Trình là tháng sáu đến nhận chức, công ty chúng tôi cùng một số người bên Pháp ở châu Phi có nghiệp vụ lui tới, cho nên cần tuyển chọn một nhóm phiên dịch viên tiếng Pháp. Đại khái là cuối tháng bảy có mấy hạng mục lớn là tôi mang đội tiếp đón, yêu cầu cần có hai phiên dịch viên, vốn là tính toán tìm mấy người tài giỏi, nhưng cấp trên lại đề cử em ấy, nói đứa nhỏ này rất lợi hại, dùng người một nhà vừa có thể tiết kiệm cũng ít tốn sức, sau đó tôi khảo sát một lúc quyết định mang em ấy theo." "Tiếng Anh và Tiếng Pháp em ấy giải thích vô cùng rõ ràng sát nghĩa, còn trẻ như vậy nhưng trình độ đã đạt đến loại này xác thật rất không tồi, tôi lúc ấy muốn đem em ấy điều đến bên người, không nghĩ đến sau khi hạng mục kết thúc em ấy liền từ chức." Nói xong, một trận trầm mặc quỷ dị. "Em ấy mới năm ba," Giang Ngu không nhanh không chậm nói, "Nhân viên mới ở chỗ các cô nhận chức phòng nhân sự không xem giấy tờ tốt nghiệp sao?" "Cái này phải hỏi bộ phận nhân sự." Lục Tri Kiều thở dài. "Lúc nãy tôi nhìn em ấy bộ dạng giống như chột dạ, có thể hay không là dùng giấy tờ giả..." Nàng liếc mắt một cái nhìn Giang Ngu không nói tiếp nữa. Giang Ngu rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Không khí lại lần nữa lâm vào xấu hổ. Kỳ Ngôn hết nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, thay đổi đề tài, nói: "Kỳ nghỉ có sắp xếp gì không? Mọi người cùng nhau ra ngoài chơi thế nào? Tôi cùng Kiều Kiều đã đăng ký trước rồi. "Sao em không nói thẳng là phát cẩu lương miễn phí đi." Giang Ngu chế nhạo nói. Kỳ Ngôn nhíu mày: "Cô có bệnh." "Nói thêm câu nữa?" "Có bệnh có bệnh." "Không đi." "Ba một người bạn của tôi xây dựng một trấn văn hóa, tôi muốn tổ chức đồng nghiệp cùng nhau đi ủng hộ, đương nhiên, tôi mua vé, ba ngày hai đêm. Cô có thể mang theo tiểu Nhiên Nhiên của cô cùng đi." "Nhiên Nhiên là để em kêu?" Giang Ngu trừng nàng. Kỳ Ngôn đang muốn phản bác, Lục Tri kiều vội vàng ngăn lại, "Được rồi, các người đây là muốn cãi nhau sao? Nói chuyện cho đàng hoàng." Hai người đồng thời câm miệng lại. Trời tối, gió đêm mang theo hơi thở lạnh lẽo. Lang thang ở bên ngoài hồi lâu cuối cùng Trình Tô Nhiên cũng về tới khách sạn, một đầu chui vào trong phòng tắm, đem trong ngoài của bản thân tắm rửa ba lần, giống như đêm hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ngu. Cô dùng toàn bộ những gì có thể tẩy rửa tắm gội, tẩy đến vô cùng sạch sẽ, ngay cả lỗ chân lông cũng đều là hương vị sữa bò. Cô không ăn cơm chiều, dạ dày cùng trong lòng trống rỗng, nhiệm vụ giải đề hôm nay chỉ hoàn thành được một nửa. Ăn cơm không có ý nghĩa, giải đề cũng không có ý nghĩa. Thời gian trôi qua đến 7 giờ rưỡi, Trình Tô Nhiên ngồi ở trên sô pha ngây người, trong đầu loạn thành một đoàn, linh hồn phảng phất như ly thể, bỗng nhiên chuông báo điện thoại vang lên kéo cô về lại. Là điện thoại của cô cô. Cô trầm mặc nhìn chăm chú vào cái tên hiện lên, bình tĩnh mà tiếp máy: "Alo?" Để cô đoán thử xem lại là tìm lý do đòi tiền gì? "Bà nội của cô đi rồi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của nữ nhân trung niên. Trình Tô Nhiên sửng sốt. Đi rồi. Đã chết. Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm vào không trung, trong ánh mắt lại không có chút gợn sóng nào. Không đợi cô lên tiếng cô cô tiếp tục nói: "Bác sĩ nói cái gì mà não tử vong đó, thì chính là tắt thở, cô cùng chị cô ngày mai trở về làm tang sự." "Chôn ở quê sao?" Trình Tô Nhiên thật thà hỏi. Bên kia trầm mặc một lát, ngữ khi của cô cô đột nhiên kích động lên: "Chôn? Còn cho bà ta chôn? Có chỗ cho bà ta chôn? Một phen lửa đốt bà ta là xong! Còn tưởng tốt lên ngược lại lại chết, còn chôn....." Bà ta không biết là đang khóc hay đang cười, nói còn chưa dứt lời đã tắt máy. Trình Tô Nhiên thở phào một hơi. Chết rồi thật tốt. Không còn lấy cớ tìm cô đòi tiền nữa, cuộc sống từ đây xem như gió êm sóng lặng, không chỉ là cô, còn có cô cô cùng chị họ, cực khổ của ba người đều đã kết thúc. Thật tốt. - ------ tích Cửa lớn mở ra. Giang Ngu từ bên ngoài tiến vào, mang theo một trận hương thơm thanh đạm, thân hình cao gầy khoác tây trang màu xám, có một loại lạnh lẽ xa cách. Cô ấy luôn mặc tây trang. Trình Tô Nhiên lập tức đứng lên, ngoan ngoãn mà cất tiếng gọi chị. Đôi mắt của cô không có thần, tươi cười trong mắt càng như giấy dán ở trên mặt, Giang Ngu yên lặng nhìn cô, như vậy trong chốc lát cô ấy sinh ra một tia hối hận, chính mình có phải đã quá hung dữ, không nên đối đãi như vậy với bạn nhỏ. Còn chưa kịp nói chuyện, cô gái nhỏ đã nhanh hơn một bước mở lời: "Em đã tắm rửa sạch sẽ." Giang Ngu hơi giật mình, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngồi xuống, duỗi tay đem cô kéo đến ngồi trên đùi mình, kéo vào trong lòng ngực, "Kỳ nghỉ muốn đi đến nơi nào chơi? Tôi đi cùng em." Lời này vừa nói ra, lông mi Trình Tô Nhiên liền run rẩy, hai tròng mắt tỏa sáng nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi. "Vừa rồi người nhà em vừa gọi điện thoại tới, nói bà nội qua đời, bảo phải trở về làm tang sự....." Cô thuận theo mà dựa vào đầu vai Giang Ngu. Lông mi buông xuống che đậy ý tứ không tình nguyện trong mắt. Cô một chút cũng không muốn vội về nhà chịu tang. Cô muốn cùng chị ấy ra ngoài chơi. Chỉ là lương tâm lại không cho phép. Giang Ngu trầm mặc một lát nói: "Lăng Châu rất xa, tôi đặt vé máy bay cho em." "Không cần," Trình Tô Nhiên lắc đầu, "Vé máy bay quá quý, hơn nữa.... Em và chị họ sẽ cùng nhau trở về." Nếu đi máy bay đến lúc đó lại không biết phải giải thích lấy tiền từ đâu mua vé. Giang Ngu nhăn lại mi: "Lăng Châu không có ga tàu cao tốc, đầu tiên phải ngồi xe bảy giờ từ Giang Thành đến tỉnh lẻ Nam Dương, sau đó lại phải đổi ba chuyến xe, đi tới đi lui cơ hồ mất cả một ngày, rất mệt." "Chị, sao chị lại biết được?" Trình Tô Nhiên kinh ngạc mà nhìn cô. "......" Giang Ngu sẽ không nói cho bạn nhỏ biết, gần đây bản thân bắt đầu tìm hiểu quê hương cô, ngay cả đặc sản địa phương là cái gì cô ấy đều nhớ rõ ràng rành mạch. Cô ấy thuận miệng có lệ nói: "Điền Lâm đã từng đi đến đó." "À." Trình Tô Nhiên cũng không nghĩ nhiều, ở cô xem ra chị ấy biết cái gì cũng không phải điều gì kỳ quái, chỉ là nhắc đến quê nhà của bản thân, phá lệ có chút mẫn cảm: "Không có việc gì, em không sợ mệt." "Ngồi lâu mông biến dạng, tôi sẽ không thích." Giang Ngu chọc cô. Bạn nhỏ vểnh miệng lên. Phốc. Thật đáng yêu. "Nói giỡn." Giang Ngu cúi đầu mổ một chút môi cô, "Vô luôn em biến thành cái dạng gì, tôi đều thích em nhất." Đôi mắt Trình Tô Nhiên như sao trời: "Có thật không?" "Ừm." Cô dựa vào trong lòng ngực Giang Ngu, hai má lúm đồng tiền nhỏ sáp sáp mà hãm xuống. Chị ấy chỉ là thích cô nghe lời thôi, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng khi nghe được những lời nói ôn nhu hống sủng đó, không tự giác vẫn sẽ không màng tất cả mà tin tưởng, không tự chủ được vẫn sẽ chờ mong. "Đại khái đi mấy ngày?" Giang Ngu khẽ hôn lấy trấn an cô. Trình Tô Nhiên nghĩ nghĩ nói: "Không biết là hỏa táng hay là thổ táng, nếu mau thì có thể là một ngày, chậm liền phải mất hai ba ngày. Em sẽ tận lực trở về trước ngày thứ 4.... Lúc ấy chị vẫn còn rảnh để đi ra ngoài chơi không?" "Còn," Giọng nói Giang Ngu hơi khàn, ôm lấy eo cô, thấp giọng nói, "Không vội, tôi chờ em." Một cái hôn dừng ở trên trán, chậm rãi hôn dọc theo cái mũi cô, mang theo hơi thở ấm áp dần đi xuống, cô nức nở một tiếng, cầm lòng không được mà ngẩng đầu lên, cũng không biết bản thân nằm trên sô pha từ khi nào. Tại đây bên trong không gian yên tĩnh, từng âm thanh hô hấp cuốn lấy nhau. .......... Điều Trình Tô Nhiên không nghĩ đến chính là, chị họ nguyên bản đã có tính toán về nhà kỳ nghỉ Quốc khánh, sớm đã mua xong vé xe, mà cô, lâm thời mới được thông tri, căn bản là không mua được vé, đi đường sắc không được. Cùng ngày giá vé máy bay tăng gấp ba, hai chuyến bay khác nhau chỉ còn dư lại một vé, buổi chiều so với buổi tối còn mắc hơn mấy trăm. Giang Ngu không chút do dự mua vé buổi chiều cho Trình Tô Nhiên. Bạn nhỏ nghĩ còn muốn tiết kiệm tiền, nhưng quá muộn cô ấy không yên tâm. "Trước kiểm tra chứng minh thân phận rồi đến quầy đi đăng ký, sau đó đi gửi đồ, lại đến chỗ kiểm an, nếu không rõ có thể hỏi nhân viên công tác, đến thời điểm lên máy bay thì cứ đi theo người khác, xem cột mốc mũi tên đi lấy hành lí, sau đó gửi định vị cho tôi, biết không?" Trên đường đến sân bay, Giang Ngu tự mình đưa Trình Tô Nhiên. Bạn nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay có chút khẩn trương, cô ấy vì cô nói một lần đại khái lưu trình, dặn dò những việc cần chú ý. Trình Tô Nhiên yên lặng mà nghe, yên lặng ghi tạc trong lòng. Thời điểm 18 tuổi rời nhà đi đến Giang Thành, không có người nào nói với cô một câu dặn dò nào, là cô may mắn, không gặp phải bất luận nguy hiểm gì. Kỳ thật những thứ đó cô ở trên mạng cũng có thể tra được, nhưng được nghe người khác nói với mình cảm giác không giống nhau. Đặc biệt là..... Người kia ở trong lòng cô không rõ địa vị. Chuyến bay mất khoảng ba giờ, Trình Tô Nhiên đã về tới quê nhà Lăng Châu, sân bay rất nhỏ, cứ đi cứ đi liền đi ra ngoài, Rời đi hai năm, nay lại nghe được giọng nói quê nhà, có một loại cảm giác thân thiết nói không nên lời. Thành phố này không lớn, dựa núi gần sông, phong cảnh đặc biệt đẹp, đáng tiếc kinh tế phát triển không theo kịp, nhân tài đều ra bên ngoài làm việc. Trình Tô Nhiên gọi một chiết xe đến nhà cô cô. Nội thành chung cư nhỏ, không có thang máy, phải đi từng bước lên lầu 5, gõ cửa mấy lần vẫn không có người ra mở, cô gọi điện thoại, nhưng thực ra lại được nhận rất nhanh: "Cô cô, con đến rồi, trong nhà sao lại không có ai a?" "Cô sao lại nhanh như vậy?" "Con....Mua không được vé xe lửa cho nên vay tiền mua vé máy bay trở về." Cô nói dối. Bên kia ứng thanh, không hỏi nhiều, lại tiếp tục nói: "Đang ở nhà cũ của bà nội cô, trên thôn có người hổ trợ, cô cũng nhanh đến đây đi!" "A? Không phải muốn hỏa táng sao?" "Hỏa cái đầu cô, chôn thanh tĩnh, đỡ phải buổi tối trở về báo mộng tôi." "Nga...." Trình Tô Nhiên rầu rĩ mà cúp điện thoại, xoay người xuống lầu. Nhà cũ Trình gia năm ở phía đông giao với thôn, trước kia vẫn chưa có thông lộ, đi một chuyến trở về trên người có thể xoa ra hai cân đất, mấy năm gần đây tu sửa đường cái lớn, xe đến xe đi rất tiện. Hiện tại đại thể trong thôn đều không giống như trước, từng nhà từng nhà hai ba tầng mộc lên. Đúng là thời điểm ngày mùa, trên những bờ đất có thể tùy ý nhìn thấy bóng dáng người dân đang thu hoạch, tốp năm tốp ba người mang mũ rơm vác cuốc, vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc. Nhà cũ nằm hướng về phía nam. Tường ngoài màu vàng, mái ngói đen nghiêng đỉnh, vây quanh cửa là một hàng tre mộc, dưới hiên treo hai cái đèn lồng nhỏ, trong sân đầy phân gà. Một nữ nhân trung niên mặt quần áo màu trắng bưng chén thóc hướng về đàn gà mà phơi. "Cô cô....." Trình Tô Nhiên đứng sau lưng bà ta, khẩn trương đến tim đập nhanh. Nữ nhân chuyển mắt qua. Gương mặt kia có chút vàng, rõ ràng có thêm vài đạo nếp nhăn, ánh mắt có chút chết lặng, cả người lộ ra một cổ tang thương sâu đậm. Hai năm không gặp, biến hóa thật lớn. Biến già rồi. "Tới a." Trình Tú Phương quét mắt trên dưới nhìn cô, chưa nói cái gì, chỉ chỉ buồng trong, "Đi dập đầu cho nội cô một cái." "......Được" Trình Tô Nhiên cho rằng chính mình sẽ bị mắng, nhưng thái độ của cô cô lại làm cô ngoài ý muốn. Cô yên lặng vào buồng trong, trước mắt xuất hiện một cái quan tài đen như mực, cái nắp nằm nghiêng đặt ở phía trên, còn chưa phong khẩu. Bàn nhỏ hai bên để nến trắng, chính giữ là di ảnh của lão nhân. Nhìn thấy được là một khuôn mặt rất khắc nghiệt. Chuyện cũ nổi lên trong lòng, có hận, cũng có giận, nói không nên lời là tư vị gì..... Trình Tô Nhiên mặt vô biểu tình mà quỳ xuống, đầu gối dựa trên miếng lót rơm rạ, không tình nguyện mà dập đầu một cái. Lúc này điện thoại rung lên. Tựa như cô đã hoàn thành nhiệm vụ, gấp không chờ nổi lui ra ngoài, lấy điện thoại ra. Chị: [ Về đến nhà chưa? ] Trình Tô Nhiên cả kinh. Quên gửi định vị cho chị ấy! Cô vội vàng đánh chữ: [ Vâng Vâng. ] sau đó lại gửi định vị qua. Không nhận được tin nhắn trả lời của chị ấy nhưng lại nhận được tin nhắn của ngân hàng. - ---- hai mươi vạn được chuyển đến. Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm vào con số kia, nhất thời không phản ứng kịp, lại gửi cho Giang Ngu ba cái dấu chấm hỏi. Chị: [ thanh toán tiền dùng một lần. ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]