Nếu Diệp Vân Tiêu hắn đã đem nhiệm vụ của nam nhân xinh đẹp giao cho hoàn thành, vậy hắn nên nhanh chóng đi thôi. Dù sao đối mặt với một thanh niên nhỏ tuổi hơn mình, mà lại làm cho hắn có cảm giác bị áp đảo, hắn cảm thấy thật không thoải mái.
"Vậy là... công việc đã hoàn thành, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong cũng không đợi Tần Tường trả lời, Diệp Vân Tiêu liền xoay người đi ra cửa. Thế nhưng tay Diệp Vân Tiêu chưa chạm đến tay nắm cửa, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói
"Đợi đã."
Ai da, đại thiếu gia ơi, đang yên lành gọi lại có chuyện gì? Diệp Vân Tiêu buồn rầu mếu máo, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn Tần Tường, thì đã trưng ra một cái khuôn mặt tươi cười, nhìn không ra vẻ không tình nguyện vừa mới rồi.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Hắn đâu?"
"A?!"
Diệp Vân Tiêu trừng lớn mắt, có chút không rõ nhìn về phía Tần Tường.
Người này bị ngốc hay sao vậy?!
Tần Tường ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Vân, sau đó giải thích:
"Ba của ta đâu? Đi nơi nào?"
"Ồ, hắn à, hắn đi về. Hắn nói phải về nhà nấu canh cho cậu, thuận tiện lấy tiền lại đây đóng tiền thuốc men, mà bệnh viện ứng ra trước."
"Ừ, ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Được, chào."
Diệp Vân Tiêu như là có được đặc xá, vội vàng mở cửa thoát khỏi phòng bệnh. Đợi đem cửa phòng đóng lại xong, Diệp Vân Tiêu tựa vào tường thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880372/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.