Lăng Tịch rất muốn cùng Bạch Tiểu Hàn giải thích rõ, lại không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẻ nói, không phải bán hắn mà đem hắn tặng cho cha ruột hắn, muốn nói lại nói không nên lời.
Nhìn nam nhân khổ sở, Lạc Phi cũng chỉ có thể tiến lên đỡ lấy nam nhân.
Còn Bạch Kiều vốn đang muốn nói thêm, nhưng bị Triệu Tử Kỳ kéo trở về, cũng dùng ánh mắt thị uy để làm cho hắn đừng nói lung tung nữa.
"Ba nói cho con biết, người có phải thật sự đem con bán không? Người vì cái gì không nói lời nào?"
Luôn chờ nam nhân mở miệng, nhưng nam nhân thủy chung không có lên tiếng, Bạch Tiểu Hàn rốt cuộc khống chế được nước mắt chảy xuống.
"Ba người nói được không?"
Bạch Tiểu Hàn hít hít cái mũi lại đến bên cạnh kéo kéo tay áo nam nhân, mang theo giọng nức nở, một lần nữa hỏi:
"Ba, người nói đi, người không có không cần con, được không."
Ngày trước chỉ cần hắn khóc, nam nhân sẽ vội vàng chạy tới an ủi, còn nhẹ nhàng lau nước mắt. Nhưng mà hiện tại vô luận hắn khóc như thế nào, nam nhân đều không có phản ứng, thậm chí cũng chưa liếc hắn một cái.
Hắn sợ... rất sợ nam nhân là thật không cần hắn. Nếu ba không còn muốn hắn, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Vì cái gì? Vì cái gì ba lại không cần hắn?
Sau khi mẹ qua đời, hắn liền cùng nam nhân sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng nam nhân vất vả, nhưng bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880334/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.