Ngày hôm sau Lăng Tịch thức dậy, không có gọi Lạc Phi, chỉ lặng lẽ đứng lên, đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ là nam nhân không biết Lạc Phi cũng đã tỉnh, bất quá là luôn luôn giả bộ ngủ. Đợi cho nam nhân đi đến phòng bếp, Lạc Phi mới mở mắt ra, nghiêng thân mình im lặng lắng nghe âm thanh nồi sạn va chạm truyền đến từ phòng bếp.
Lạc Phi rất muốn chạy tới ôm lấy nam nhân, nói rằng mình không muốn rời đi. Rằng thật sự muốn ở bên nam nhân cả đời. Thế nhưng... hiện nay vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Bất quá lần này rời đi sẽ không giống lần trước, bỏ mặt nam nhân không quan tâm. Bây giờ, nam nhân ở một mình nơi này, hơn nữa vừa trải qua sự việc kia, Lạc Phi không quá yên tâm. Tuy rằng không có biện pháp mang nam nhân rời đi, nhưng Lạc Phi sẽ tận lực tranh thủ thời gian mỗi ngày trở về ngủ.
Khi Lạc Phi còn đang phiền muộn, nam nhân làm xong bữa sáng. Nam nhân đem bữa sáng bưng lên bàn, lại đi gọi Lạc Phi rời giường, không nghĩ tới Lạc Phi cũng đã tỉnh ngồi ở đầu giường nhìn mình. Nam nhân hơi sửng sốt, sau đó cười nói Lạc Phi mặc quần áo tử tế, rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm.
Trên bàn cơm, nam nhân bên cạnh liếc nhìn Lạc Phi vài lần. Đến lần thứ bảy, Lạc Phi nuốt xong miếng cơm cuối cùng trong miệng, cười hỏi nam nhân,
"Ba, có lời gì muốn nói với con phải không?"
"À...Phi Phi, đi làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880321/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.