Đến trưa Lăng Tịch vào trong phòng cùng hai người bọn họ trò chuyện. Lúc mới bắt đầu, Lăng Duệ không thèm quan tâm. Khi nam nhân cùng Lạc Phi nói chuyện với nhau vui vẻ, liền "hừ " một tiếng. Nghe được Lăng Duệ " hừ ", nam nhân sẽ quay sang nhìn hắn cười, mỗi lúc như vậy hắn đều không hề nhìn lại.
Lặp lại vài lần, nam nhân cũng thấy mất mặt, đành phải bỏ qua Lăng Duệ, hơn nữa Lạc Phi nói chuyện rất thú vị nên nam nhân cùng Lạc Phi tiếp tục nói chuyện với nhau.
Bởi vì quá mức nhàm chán, Lăng Duệ ngồi xích lại gần hơn, dần dần gia nhập cùng hai người kia trò chuyện. Lăng Duệ trên mặt lạnh nhạt cũng chuyển sang thản nhiên có lúc còn cười.
Lăng Duệ giờ phút này bộ dáng thoạt nhìn không được tự nhiên, bất quá ở trong mắt của nam nhân, lại có vẻ thập phần đáng yêu. Hắn giống như thời điểm còn bé. Nghĩ đến đây, nam nhân không khỏi cười khổ một tiếng.
Lăng Duệ khi còn bé ngày ngày đều dính ở bên cạnh Lăng Tịch, luôn ngăn chặn người khác quá mức tiếp cận nam nhân này. Một khi nam nhân cùng người khác tán gẫu vui vẻ, Lăng Duệ sẽ không vui, nếu nam nhân quá ân cần với đối tượng, Lăng Duệ sẽ không để ý mà lôi kéo nam nhân đi.
Cũng may Lăng Duệ khi đó là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ cần nam nhân đừng cùng những người khác quá mức thân cận, Lăng Duệ cũng sẽ không có hành động gì, vẫn là một em bé ngoan ngoãn.
Qua nhiều năm như vậy, Lăng Duệ lại bày ra bộ dáng này...Tuy rằng đã trưởng thành, nhưng biểu tình, cử chỉ, rõ ràng cùng lúc trước giống nhau như đúc.
Sau khi trò chuyện kết thúc, trời đã tối dần. Trừ bỏ cảm giác khát nước, còn có chút bụng đói. Nam nhân tự giác đi vào phòng bếp, làm bữa tối.
Đem đồ ăn bưng lên bàn, nam nhân hơi chút không yên, sợ Lăng Duệ sẽ không hài lòng. Bởi vì cũng chỉ là mấy món đã ăn lúc trưa hâm lại. Cũng may Lăng Duệ không nói gì, rất im lặng ngồi vào bên cạnh ăn. Thỉnh thoảng, Lăng Duệ gắp đồ ăn cho nam nhân, nhìn Lăng Duệ động tác rất tự nhiên, nam nhân nổi lên vui mừng.
Cơm nước xong, Lạc Phi giúp đỡ nam nhân dọn dẹp, lại đề nghị đi ra ngoài ngao du chợ đêm. Hai người còn lại đều không phản đối.
Chợ đêm rất đông vui, ven đường có đủ loại kiểu dáng sạp hàng, ăn uống, đồ dùng tất cả đều có, quan trọng là những thứ kia hoàn toàn rất rẻ.
Nam nhân cùng bọn họ lại ăn thêm không ít, đến khi thật sự là ăn không vô mới mang theo chiến lợi phẩm trở về nhà.
Cái gọi là chiến lợi phẩm, bất quá là vài cái tượng đất, cùng với một đôi rùa con. Tượng đất là Lăng Duệ mua, còn rùa con, thì là nam nhân mua, muốn lần sau gặp Bạch Tiểu Hàn đưa cho hắn.
Chỉ bất quá còn không biết đến khi nào thì gặp Bạch Tiểu Hàn. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, nam nhân lại buồn bã.
Có lẽ là đã nhận ra nam nhân tâm tình biến hóa, Lạc Phi dừng lại, kéo tay nam nhân sang nắm lấy, Lạc Phi nắm thật chặt, sợ hắn lo lắng, nam nhân hướng Lạc Phi cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Cánh tay còn lại của nam nhân bị Lăng Duệ thô lỗ giữ lấy, lại dùng lực siết chặt bàn tay. Nhìn về phía Lăng Duệ nam nhân bất đắc dĩ thở dài, mặc cho bọn họ một trái một phải lôi kéo, chậm rãi đi về nhà.
Đèn đường soi bóng ba người đi song song tay nắm tay, chậm chạp không có tách ra.
Về đến nhà, nam nhân đem rùa mới mua thả vào hồ cá, lại đem mấy hòn đá nhỏ nhiều màu sắc bỏ vào hồ.
Đợi cho nam nhân làm xong, mới phát giác Lạc Phi đã từ phòng tắm đi ra, mà Lăng Duệ, vừa nhìn thấy Lạc Phi, đã vội cầm quần áo vào phòng tắm.
"Ba, máy sấy đâu?"
"Ta đi lấy cho con."
Nam nhân lấy xong đưa Lạc Phi, nhưng Lạc Phi cũng không nhận lấy, ý là muốn nam nhân thay mình sấy tóc.
Nam nhân đứng ở phía sau, một tay cầm máy sấy, một tay luồn vào tóc Lạc Phi. Lạc Phi tóc rất mềm mại, hơn nữa vừa tắm xong nên rất thơm. Nam nhân trên môi hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
"Ba, ngoái lỗ tai."
Nam nhân vừa mới sấy tóc xong, Lạc Phi liền đưa ra yêu cầu.
"Được."
Nam nhân ngồi trên giường, mà Lạc Phi ngồi ở ghế, đầu gối lên đùi nam nhân tận hưởng phục vụ của nam nhân. Nam nhân làm cẩn thận nhẹ nhàng sợ làm đau Lạc Phi. Giờ phút này Lạc Phi nhắm mắt lim dim.
Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng nhẹ, cuối cùng ngừng lại tại cửa, Lạc Phi khóe môi chậm rãi cong lên.
Nhìn trước mắt một màn kia, Lăng Duệ chỉ cảm thấy ngực như là bị khối tảng đá lớn đè lên, nặng đến mức khó chịu. Rõ ràng không phải là động tác gì đặc biệt thân mật lại làm cho hắn nhìn xem rất chướng mắt.
Tên kia, đối với Lăng Tịch tuyệt đối không là cảm tình cha con, bằng không cũng sẽ không cùng hắn tranh giành nam nhân.
Nghĩ đến tối hôm qua, đợi cho nam nhân ngủ, hắn hồi tưởng lại thời điểm tại KTV, nhớ đến thân hình xinh đẹp của nam nhân, hắn lại phấn khởi lên, thuận tay đi sờ soạng. Sờ lên nam nhân xúc cảm rất thoải mái.
Chính là vuốt vuốt, hắn cũng cảm giác được có điểm bất đồng, hắn đã đụng đến một bàn tay khác để ở bên hông nam nhân.
Tư thế thân mật như vậy là đứa con nên làm sao?
Còn không có đợi cho hắn nghĩ ra nguyên nhân, tay Lạc Phi cũng hành động giống hắn. Trong bóng đêm, hai người bọn họ đều mở mắt nhìn nhau, vừa nhìn lại vừa vuốt ve trên thân nam nhân. Hắn sờ thắt lưng, Lạc Phi cũng sẽ sờ lưng. Nếu Lạc Phi sờ ngực, hắn cũng sẽ không cam lòng yếu thế sờ ngực. Nếu Lạc Phi ôm cánh tay, hắn sẽ gát chân. Bọn họ cứ như vậy mấy giờ, trên thân mình nam nhân đều bị bọn họ sờ qua. Cũng may bọn họ động tác rất nhẹ, cũng không có làm nam nhân tỉnh.
Đêm hôm qua, hắn đại khái đoán được tâm ý Lạc Phi đối với nam nhân, không hề khinh bỉ, hắn lại cảm thấy đó là đương nhiên. Nam nhân này rất đáng để người khác thích.
Nghĩ tới đó chỉ là trò đùa dai vuốt ve thôi, mà sờ càng lâu phần dưới thân hắn lại cứng lên. Suy nghĩ đến đó, hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhìn thấy nam nhân cười với Lạc Phi, đối tốt với Lạc Phi, hắn sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Hắn nhìn nam nhân chỉ lo cùng Lạc Phi nói chuyện, không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn, hắn đã cảm thấy trong lòng rất hoảng. Hắn muốn làm cho tầm mắt của nam nhân chỉ trên người của hắn, chỉ có thể ở một bên hừ lạnh, ý đồ khiến cho nam nhân chú ý.
Nhìn đến nam nhân cố ý lấy lòng, hắn thật vui, nhưng vẫn tiếp tục làm bộ như không vui. Nhìn nam nhân trên mặt mất mát, hắn rất muốn nói cho nam nhân rằng hắn không có giận. Thế nhưng hắn vừa mới định nói, lại thấy nam nhân tươi cười với Lạc Phi, hắn một lần nữa nổi lên hờn dỗi.
Tư tưởng của hắn, đã bị nam nhân lấy mất. Tất cả lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người nam nhân đã không có biện pháp làm cho hắn dời mắt. Chỉ có một nguyên nhân như vậy, vậy hắn...
Hắn ở trong phòng tắm suy nghĩ thật lâu, mới phát hiện ra. Ai biết hắn vừa ra tới, liền thấy một cảnh tượng. Ngực dâng lên chua xót, điều này càng khẳng định ý niệm trong đầu.
"Tiểu Duệ? Lại đây, ta sấy tóc cho. Để tóc ướt ngủ sẽ bị cảm mạo."
Lúc này, Lạc Phi đã đứng ở một bên. Lăng Duệ không có từ chối, chậm rãi đi tới bên nam nhân. Nam nhân đưa tay kéo hắn ngồi xuống, cũng nhẹ nhàng sấy tóc của hắn.
Nhận thấy được nam nhân cẩn thận, Lăng Duệ cảm thấy được hơi chút thư thái. Ít nhất, nam nhân đối với hắn, cũng coi như không tệ, còn lo lắng cho hắn.
Nhưng mà... Hắn đột nhiên có ý niệm trong đầu muốn đem người nam nhân này giam lại, chỉ thuộc một mình hắn.
Nghĩ nghĩ, Lăng Duệ buông tha cho ý niệm này, căn bản là không thể thực hiện được. Hắn muốn... Hắn muốn nhìn thấy nam nhân cười với hắn, hắn không đành lòng đi thương tổn nam nhân.
Thế nhưng nam nhân trong mắt lại không chỉ có một mình hắn. Nam nhân đối với ai cũng tốt, mà ngay cả người thương tổn mình, cũng có thể tha thứ. Hắn hi vọng nam nhân có thể ích kỷ một chút, vì bản thân suy tính một chút.
Bất quá... Hắn đối với nam nhân tâm tư là rõ ràng, chính là nam nhân, khẳng định không nghĩ tới phương diện kia. Có lẽ, hắn có thể lợi dụng thiện tâm của nam nhân để đạt được mong muốn.
Lạc Phi kia chắc cũng biết điều đó, nên cũng thừa dịp nam nhân đang ngủ ăn đậu hủ, chỉ sợ hắn đánh, cũng là chủ ý đi!
Nghĩ đến Lạc Phi, Lăng Duệ đáy lòng dâng trào ý chí chiến đấu. Cho dù Lạc Phi chiếm thời cơ tốt thì như thế nào? Cho dù nam nhân thoạt nhìn rất để ý cảm thụ của Lạc Phi thì sao? Nhưng hắn là người biết nam nhân trước, quan hệ bọn họ rất thân mật!!!
"Tiểu Duệ, sấy xong rồi."
Nam nhân tắt máy, lại chuẩn bị đem máy cất đi.
"Ba, ngoái lỗ tai."
Nghĩ đến một màn kia, Lăng Duệ kéo kéo áo nam nhân, nhỏ giọng yêu cầu.
"Hả? Được."
Lăng Duệ không có phối hợp như Lạc Phi, sẽ thỉnh thoảng nhúc nhích người, nam nhân sợ tới mức đè Lăng Duệ lại, nói cho hắn biết ngàn vạn lần không được lộn xộn, có thể chọc thủng màng nhĩ.
Nghe được nam nhân giọng khẩn trương, Lăng Duệ không nháo, nhưng miệng không ngừng nói
"Ôi... Thật thoải mái."
"Ba, lại bên cạnh, đúng, chính là chỗ đó."
Không quay đầu lại, nhưng hắn cũng có thể biết, ánh mắt phía sau càng lúc càng nóng. Nghĩ đến Lạc Phi trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình gì, Lăng Duệ bên môi gợi lên nụ cười đắc ý.
Đợi cho nam nhân ngoái lỗ tai xong, Lăng Duệ bay nhanh ra ngoài thay đồ ngủ, lại là người đầu tiên nhảy lên giường, hắn nằm vào vị trí tối hôm qua.
"Ba, lên ngủ.
Nhìn đến Lăng Duệ lộ ra khuôn mặt tươi cười, nam nhân cũng cười theo. Lăng Duệ nghĩ đợi cho nam nhân ngủ lại sờ nữa, để xem chính mình có phản ứng hay không, muốn lần nữa nghiệm chứng ý nghĩ của chính mình. Hắn là không ngờ Lạc Phi lại muốn ngủ ở giữa cho nam nhân ngủ bên ngoài. Lăng Duệ phản đối nhưng nam nhân lại đồng ý, hắn cũng không có biện pháp. Đúng là tên sói đội lớp cừu. Sau đó Lăng Duệ trở mình quay mặt vào vách tường. Một đêm này, ba người ngủ thật sự an ổn, không mộng mị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]