Nghe xong điện thoại, Phương Văn nghiêm mặt đi đến, lạnh lùng quét mắt nhìn họ vài lần, Phương Văn lại đi ra ngoài, dặn dò mấy người kia trông coi Lăng Tịch và Trọng Thần cẩn thận, đừng để cho bọn họ chạy, liền đi ngay.
Không biết Phương Văn sẽ làm những thứ gì, nhưng Phương Văn ánh mắt lạnh băng, nam nhân có một loại dự cảm bất an.
Phương Văn có thể đi một chuyến lúc sau trở về tìm họ thanh toán? Đến lúc đó, chỉ sợ có điều không tốt xảy ra.
Vừa rồi khi cửa sắt mở ra, nam nhân nhìn thấy bên ngoài là một mảnh hoang dã, có một ít phế liệu vứt đi chất đống, không có những thứ khác. Bóng người, càng là không có.
Nam nhân lại thử giật giật dây thừng. Nhưng là theo động tác kéo, dây thừng càng hãm sâu vào cổ tay làm cho nam nhân càng đau, đánh giá cổ tay đã bị thương, nên không dám lộn xộn nữa.
"Này! Ngươi vừa rồi động cái gì động?! Ngươi muốn chạy?
"Không có, chính là buộc lâu không thoải mái, ta hơi chút động động."
"Hừ! Đừng có lừa ta."
Tên du côn lạnh lùng quét mắt nhìn nam nhân, nghĩ đến dây thừng cột thật sự chắc chắn, muốn giãy cũng giãy không ra, liền yên tâm trở lại ngồi bên cạnh bàn, tiếp tục chơi bài tú-lơ-khơ với anh em.
Nam nhân thoáng nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nam nhân lại bắt gặp Trọng Thần cũng đang nhìn mình, hai mắt đỏ hoe, sau đó quay mặt đi.
Trọng Thần hắn...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880302/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.