Chương trước
Chương sau
"Lăng tiên sinh, đừng khiêm nhường, ta nghĩ, anh nghe hiểu được ý của ta."

Nhìn Lăng Tịch sắc mặt không tốt, Triệu Tử Kỳ có chút xấu hổ cười cười,

"Ta cũng nói thẳng đi, ta xem Tiểu Hàn như con của mình, ta nghĩ muốn nhận nuôi hắn. Có thể sự tình có chút đột nhiên, làm anh không có biện pháp chấp nhận. Nhưng anh yên tâm, anh nuôi Tiểu Hàn vất vả nhiều năm như vậy, ta sẽ bồi thường thỏa đáng. Nếu có yêu cầu gì, cũng có thể nói, ta sẽ tận lực đáp ứng."

Đợi cho Triệu Tử Kỳ nói xong, nam nhân tận lực khống chế lửa giận, lạnh lùng nói:

"Không cần, ta không cần bồi thường. Tiểu Hàn là con của ta, ta có tay có chân có thể chiếu cố tốt cho hắn, sẽ không lấy hắn đi tặng người ngoài. Cho dù là trẻ mồ côi, cũng có quyền lợi lựa chọn cha mẹ nuôi, cô làm như vậy, không phải rất không quang minh lỗi lạc sao."

Nghĩ đến nhiều ngày không gặp được Tiểu Hàn, lại nghe Triệu Tử Kỳ nói nhiều điều thái quá như vậy cũng khó mà không tức giận.

"Lăng tiên sinh, anh đừng từ chối nhanh như vậy, ta nghĩ, sự tình còn có thể thương lượng."

Nghe được nam nhân kia giọng lạnh như băng, Triệu Tử Kỳ cười cười, lấy ra một tấm ảnh chụp đưa tới nam nhân

"Đúng rồi, ta đã quên nói cho anh biết,  tên của chồng ta, gọi Bạch Kiều."

Bạch Kiều? Nghe Triệu Tử Kỳ trong miệng nói ra, nam nhân thân mình cứng đờ, tầm mắt, thì dời về phía tấm ảnh chụp.

" Lăng tiên sinh xem bộ dáng của họ đã đoán được. Đúng vậy, chồng ta là cha ruột Tiểu Hàn. Anh xem ảnh này chính là hắn cùng Tiểu Hàn chụp chung khi còn bé."

Nghe được Triệu Tử Kỳ nói tên Bạch Kiều cảm giác được không ổn. Tuy chưa từng thấy qua cha ruột Bạch Tiểu Hàn nhưng mẹ Bạch Tiểu Hàn cũng có nói người bạc tình kia tên Bạch Kiều. Cho dù đây là trùng tên trùng họ, nhưng nghĩ đến Triệu Tử Kỳ đối với Bạch Tiểu Hàn rất ân cần, còn muốn nhận nuôi Bạch Tiểu Hàn. Thêm việc đứa bé trong tấm ảnh này cùng với ảnh chụp lúc nhỏ Tiểu Hàn ở nhà rất giống nhau.

"Những năm gần đây làm phiền anh chiếu cố Tiểu Hàn, hiện tại ta nghĩ đem Tiểu Hàn mang trở về, bồi dưỡng hắn. Ta nghĩ, Lăng tiên sinh hẳn là sẽ không phản đối?"

Gặp nam nhân chỉ lo nhìn chằm chằm ảnh chụp, không để ý Triệu Tử Kỳ tiếp tục nói,

"Lăng tiên sinh, lúc trước gặp nhau ta đã nói, ta cùng Tiểu Hàn rất có duyên, ta là thật tâm thích hắn, nếu hắn theo ta, ta có thể cam đoan, ta có thể cho hắn cái tốt nhất. Hắn về sau nếu muốn tiếp tục tham gia giải trí cũng tốt, muốn xuất ngoại cũng tốt, ta đều thay hắn an bài, tuyệt đối sẽ không ủy khuất hắn."

"Đó cũng là ý của Bạch Kiều?"

"Tất nhiên."

"Ta nghĩ ta không thể đáp ứng. Ta không biết các người là nghĩ như thế nào, nhưng nếu lúc trước là Bạch Kiều bỏ rơi Tiểu Hàn, vậy hôm nay, cũng không có tư cách đưa hắn đi. Tuy rằng ta không phải cha ruột Tiểu Hàn, nhưng ta nuôi nấng hắn nhiều năm như vậy, sớm xem hắn là con ruột, ta sẽ không để cho người khác đến chia rẽ chúng ta."

"Lăng tiên sinh, chúng ta thật sự rất có thành ý. Anh yên tâm, chúng ta đem Tiểu Hàn mang về nuôi, anh cũng có thể cách một thời gian lại đến thăm hắn. Nếu Tiểu Hàn nói muốn gặp anh, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản. Anh nuôi Tiểu Hàn lâu như vậy, chúng ta cũng sẽ không để anh chịu thiệt, chúng ta sẽ cho bồi thường. Không biết anh muốn bao nhiêu tiền? Hoặc là nhà ở? Chúng ta điều tra qua, Lăng tiên sinh tình hình kinh tế không tốt lắm, chúng ta..."

"Trả thù lao? Các người có thể cho ta bao nhiêu? Năm trăm vạn? Năm nghìn vạn? Hay là năm triệu?"

Thấy sắc mặt Triệu Tử Kỳ có chút không dễ xem, nam nhân cười lạnh một tiếng,

"Ngại quá, ta không bán con. Nếu không có chuyện gì khác, ta đây xin đi về trước, ta không giống các người kẻ có tiền thanh nhàn, còn có rất nhiều chuyện đợi ta đi làm."

Không nghĩ lại cùng Triệu Tử Kỳ tiếp tiếp tục dây dưa, nam nhân đứng lên, bước nhanh ra cửa.

"Đợi đợi!"

"Còn có chuyện gì sao?"

"Anh thực luyến tiếc Tiểu Hàn như đứa con trai sao? Hay là nói, anh như vậy là có mục đích khác?"

"Ta nghe không hiểu cô đang nói cái gì."

"Anh thích Tiểu Hàn, các người ở mặt ngoài là quan hệ cha con, thực chất các người là tình nhân, đúng không?"

"Ta không biết cô vì cái gì có ý nghĩ như vậy, nhưng ta cùng Tiểu Hàn chính là quan hệ cha con mà thôi, không có khác."

"Đúng vậy sao?  lần trước, các người cử chỉ thân mật như vậy. Ta từng có hỏi qua Tiểu Hàn. Tiểu Hàn nói thích nhất cùng anh hôn, nói môi mềm hôn rất thích. Còn có..."

"Đừng nói nữa. Tiểu Hàn chính là đứa bé mà thôi, không hiểu chuyện, đừng nghĩ bậy."

"Đúng vậy sao? Vậy đây là cái gì?"

Triệu Tử Kỳ trước khi tiếp cận Bạch Tiểu Hàn, đã cho điều tra qua mọi sự tình. Nắm gì đó trong tay, là cố ý chuẩn bị dùng để đối phó nam nhân này.

"Lăng tiên sinh, xem sẽ biết."

Bên trong túi giấy là ảnh chụp. Ảnh chụp vai chính hiển nhiên là Lăng Tịch. Còn phối hợp diễn là Tần Tường cùng Lăng Duệ. Kỳ thật cùng Tần Tường còn có Lăng Duệ ở một chỗ bị chụp đến cũng không có gì. Đáng giận chính là, ảnh chụp lúc Tần Tường đang giở trò, mà Lăng Duệ thoạt nhìn cũng tựa hồ có chút ái muội... Đương nhiên, nguyên nhân do góc độ chụp ảnh có vấn đề, làm cho nguyên bản không có gì thay đổi thành ý khác.

Căn cứ ảnh chụp, nam nhân liên hệ thời gian, phát giác đó đều là lúc đi đến nhà Tần Tường. Khó trách ngày đó trên đường cảm thấy được có người theo dõi mình.

"Xem xong rồi?"

"Cô phái người theo dõi ta?"

"Vâng."

"Cô muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, ta muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Hàn. Lăng tiên sinh, ta không có làm khó anh, ta chỉ muốn nắm chắc phần thắng mà thôi. Anh yên tâm, đợi Tiểu Hàn theo ta, ta liền giao hết ảnh chụp cùng phim cho anh, cũng sẽ không để cho người khác đi phát tán, bôi nhọ thanh danh của anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.