Sau khi vào phòng, Tần Tường vuốt cằm đánh giá cái thùng, đáy mắt, hiện lên vài tia nghi hoặc. Mạn Ny yên lành cho hắn con chó làm gì? Hắn lại không thích nuôi chó.
Ngay lúc Tần Tường đang cân nhăc thì chuông điện thoại di động lại một lần nữa vang lên. Tần Tường bắt rất nhanh,
"Mạn Ny, em muốn làm cái gì?!"
"Không làm cái gì nha, tặng quà thôi. Có phải đủ kinh hỉ hay không?"
Kinh hỉ? Kinh hách thì có. Đưa con chó mà thần thần bí bí như vậy, hại hắn còn tưởng rằng là Mạn Ny tự mình chạy tới. Thật sự là hù chết hắn! Tần Tường vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, trả lời Mạn Ny,
"Đúng vậy a, rất kinh hỉ."
Tần Tường vụng về đáp lại Mạn Ny. Hắn hi vọng sẽ không bị Mạn Ny phát giác mình nói dối.
"Anh có xem chưa? Thích không?"
"Còn chưa có. Em chờ một chút, anh mở thùng."
Thùng vừa mở ra, một con chó trắng như tuyết liền hướng tới thân thể hắn nhảy tới, nhiệt tình liếm hắn. Tần Tường ghét bỏ đẩy ra, sau đó giơ tay lên chà xát chỗ bị dính nước dãi ướt át.
Giống như là hiểu được Tần Tường ghét bỏ, chú chó nằm úp sấp ở trên sàn nhà, ai oán kêu vài tiếng. Thấy nó vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên sàn nhà, hai tai cụp lại, thoạt nhìn rất đáng thương, Tần Tường sắc mặt hơi chút dịu đi, ngồi xổm người xuống thử sờ sờ bộ lông tuyết trắng kia.
Có lẽ là cảm thấy được thoải mái, chú chó hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880189/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.