"Ba, con tới giúp người dọn"
Lạc Phi tới giúp Lăng Tịch lau chùi sáp nến. Ngay lúc đang chuyên tâm, Bạch Tiểu Hàn ở đâu xuất hiện, xoa mặt hắn
"Ha ha, con mèo hoa! Lạc ca ca là con mèo hoa!"
Cảm giác được có gì dính trên mặt, Lạc Phi đưa tay sờ đến, có chút bất đắc dĩ nhìn một tay đầy kem.
"Tiểu Hàn."
Lạc Phi hét to thần sắc nghiêm túc.
"Lạc ca ca, anh nổi giận?"
"Đúng vậy a, anh rất giận. Em nói, anh nên trừng phạt em thế nào để mình nguôi giận đây?"
"Ô ô, không cần, Tiểu Hàn chính là cảm thấy được chơi thật vui mà thôi. Lạc ca ca, đừng đánh em."
"Anh không đánh em, anh chỉ là sờ sờ em mà thôi."
Lạc Phi đưa tay lên mặt Bạch Tiểu Hàn, cũng lung tung chà chà mấy cái, giữ đầu hắn lắc lư rất nhẹ. Lúc rút tay về còn thuận thế nhéo nhéo mũi hắn. Mặt nghiêm túc lúc đầu cũng hiện ra nụ cười vui thú.
"Trả việc đánh lén nè"
"Á! Anh làm em sợ. Lạc ca ca, anh phá quá."
"Ai kêu em nghịch ngợm như vậy?"
Nam nhân luôn luôn ở một bên nhìn bọn họ, đã đi tới, cũng đem Bạch Tiểu Hàn trên mặt đất kéo lên,
"Đi rửa mặt, tắm sạch sau đó thay đồ."
"Ba."
Lạc Phi quay đầu lại kêu nam nhân một tiếng, đáy mắt có một chút xấu hổ. Khẳng định vừa rồi đều bị nam nhân thấy hết đi. Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng.
"Ừ. Con cũng đi rửa mặt đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880130/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.