"Thật đắng."
Đem ly nước uống xong để đầu giường, Lạc Phi lại vươn tay khoác thắt lưng đầu vào vai Lăng Tịch, nũng nịu nói.
Bình thường rất ít có cơ hội cùng nam nhân tiếp xúc thân mật, thật vất vả có cớ đường đường chính chính thân mật, làm sao bỏ qua được?! Cho nên, muốn thừa dịp sinh bệnh để làm nũng rồi ôm nam nhân.
"Rất đắng sao?"
Gặp Lạc Phi làm nũng, nam nhân sắc mặt trở nên nhu hòa. Vuốt tóc Lạc Phi, sau đó nam nhân đưa tay vói vào túi lấy ra một vài viên kẹo đủ màu sắc,
"Đắng thì ăn kẹo đi."
Nhìn những viên kẹo, Lạc Phi nhẹ nhàng chớp mắt. Nhớ đến khi còn bé. Có lần cậu bị bệnh Lăng Tịch đã dùng kẹo dụ dỗ
"Con ngoan ngoãn uống xong, ta liền cho kẹo."
"Á, con uống."
Nắm chặt cái mũi đem bát thuốc Đông y uống xong, bé Lạc Phi nhăn mặt, khổ sở, thè lưỡi hướng nam nhân mỉm cười
"Con uống xong rồi. Kẹo đâu?"
"Đi, mang con đi mua."
Nam nhân đưa cậu bé đến một cửa hàng nhỏ gần viện cô nhi mua kẹo. Sự việc qua nhiều năm như vậy, hương vị kẹo sớm đã quên, nhưng những tờ giấy gói màu sắc rực rỡ vẫn còn giữ đến nay. Hắn muốn chờ đến thời điểm thích hợp sẽ đem cái kia hộp gỗ có chứa giấy gói kẹo cùng lễ vật ngõ lời với nam nhân.
Lạc Phi liếm liếm môi, sau đó cầm một viên kẹo, cúi đầu lột giấy gói kẹo ra, để vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào chảy dọc theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-doan-chi-luyen/2880114/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.