Ngay tại thời điểm Lăng Tịch cân nhắc, có tiếng Lạc Phi ngoài phòng vang lên,
"Ba, đi ra ăn canh."
"Vâng, đến đây."
Nam nhân tạm thời bỏ qua suy nghĩ đó đi ra ngoài, khi nhìn đến trên bàn bát canh nóng hổi, có một chút kinh ngạc. Thật không ngờ Lạc Phi làm nó, hơn nữa thoạt nhìn rất ngon lành, cũng rất thơm, làm cho người ta rất muốn ăn.
Lạc Phi cầm lấy bát múc 1 muỗng nhỏ, sau đó tiến đến bên miệng nhẹ nhàng thổi vài cái, cảm thấy được sẽ không nóng mới đưa đến miệng nam nhân,
"Ba, nếm thử."
"A... được"
Không có thói quen được ân cần như vậy nam nhân hơi chút chần chờ nhưng đi cự tuyệt là không tốt, chỉ có thể hé miệng ngậm cái muỗng đưa tới. Lạc Phi đã tỉ mỉ nấu canh, nam nhân nếm xong, cười khen ngợi Lạc Phi,
"Phi Phi, tay nghề tốt thật, có phải cố ý học để lấy lòng bạn gái?
Lạc Phi đã trưởng thành rồi, nếu có bạn gái, nam nhân sẽ không đi phản đối. Người con gái đó nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cũng không phải quá mức khen ngợi Lạc Phi, mà là Lạc Phi thật sự rất biết săn sóc, suy xét cũng rất chu toàn, sẽ là một người bạn trai tốt.
"Không phải."
Lạc Phi lập tức phủ nhận suy đoán của nam nhân, trên mặt như trước vẫn duy trì bình tĩnh nói
" Đúng là vì người đặc biệt."
"Vậy?"
Nam nhân chóp chóp mi nhìn về phía Lạc Phi, đáy mắt có điểm kinh ngạc.
"Lại uống đi."
Lạc Phi không có dây dưa, cho nam nhân một cái cười ôn nhu, cầm lấy muỗng tiếp tục hướng nam nhân đưa canh.
"Ừ"
Nam nhân thoáng há miệng thở dốc, nhận lấy ép buộc của Lạc Phi. Trải qua đối thoại vừa rồi, cũng cảm thấy canh này như là mỹ vị nhân gian, không chỉ là một chén canh đơn giản như vậy, mà có sự hiếu thảo của Lạc Phi trong đó. Lạc Phi dụng tâm làm cho nên rất cảm động. Nam nhân trên mặt hiện lên vui sướng. Đợi uống xong bát canh tình yêu, nam nhân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mở miệng đề nghị:
"Phi Phi, muốn cùng ta đi cô nhi viện không?"
Lăng Tịch nhớ rõ lần trước đi cô nhi viện, Trịnh thúc nói Lạc Phi bởi vì vội chuẩn bị buổi diễn mà không có trở về, hiện giờ Lạc Phi xong rồi, lại chỉ có it thời gian nghỉ ngơi, dù sao đó cũng là nơi cậu lớn lên.
"Được, tốt, vốn tính toán mấy ngày nay đi thăm, có người cùng đi thật sự rất tốt."
Lạc Phi buông bát trong tay, rất sảng khoái đồng ý. Thỏa thuận như vậy, Lạc Phi đem bát tiến phòng bếp rửa cất kỹ, đi theo nam nhân ra cửa. Bọn họ đầu tiên là đi siêu thị mua rất nhiều quà, sau đó mới đi tới cô nhi viện.
Đối với nơi từ nhỏ sinh sống, Lạc Phi rất có cảm tình. Tuy rằng thời điểm bởi vì mắt có vấn đề, các bạn bè xa lánh, nhưng Trịnh viện trưởng vẫn tốt lắm, thường xuyên đặc biệt chiếu cố. Đặc biệt sau này nam nhân xuất hiện, lại mang đến ấm áp trong lòng, làm cho cuộc đời của hắn toàn bộ sáng ngời lên. Tại nơi kia có rất nhiều hồi ức với nam nhân, vẫn muốn trở về nhìn xem, hiện giờ có nam nhân cùng trở về, không thể tốt hơn.
"Ba, gian phòng luyện đàn còn không?"
Hai năm trước, nghe Trịnh viện trưởng nói cô nhi viện tiến hành một phen cải tạo. Không biết phòng kia còn hay không? Có thể cũng đã thay đổi? Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Phi, nói
"Sao? Muốn đi xem? Chúng ta đi tìm Trịnh thúc lấy cái chìa khóa, nghe nói bên trong đều không có động qua."
"Vâng, tốt."
Bị đoán trúng tâm tư Lạc Phi gật gật đầu, Lạc Phi trên mặt cũng bắt đầu hiện ra hưng phấn.
Rất nhanh, xe liền đỗ tại cửa cô nhi viện. Lạc Phi theo nam nhân xuống xe, cũng đem số quà lấy cầm trên tay mình, cùng nam nhân song song đi vào cô nhi.
"Phi Phi, trên tay con nhiều lắm, ta sẽ giúp cầm một ít"
Những thứ trên tay đều là rất nhẹ như kẹo bánh, vài món đồ chơi, đủ loại hoa quả cùng vài món điểm tâm.
"Không cần, con tự mình cầm là được rồi."
Lạc Phi đánh giá bốn phía phòng ốc, mở miệng hỏi:
"Ba, chúng ta đi chỗ nào tìm ông Trịnh? Nơi này thay đổi thật nhiều, con đều nhận không ra."
"Ha ha, đi theo ta."
Nam nhân mang Lạc Phi đi lên lầu, cũng nghiêng đầu giới thiệu với cậu nơi này một chút. Cũng nhanh đi đến phòng viện trưởng.
Bỗng nam nhân ngừng nói, cũng ngừng bước. Theo tầm mắt của nam nhân, Lạc Phi thấy cách đó không xa đang ở cùng Trịnh viện trưởng nói chuyện là Lăng Duệ, bên cạnh còn có một thiếu nữ xinh đẹp.
Đối với việc Lăng Duệ xuất hiện, Lạc Phi cũng không có vẻ kinh ngạc. Lăng lão gia cùng Trịnh viện trưởng có vài chục năm giao tình, hàng năm Lăng gia đều có quyên góp cho cô nhi viện một số tiền lớn, trong cô nhi viện rất nhiều thứ đều là Lăng gia cung cấp. Làm đích tôn duy nhất Lăng gia, Lăng Duệ xuất hiện ở trong này cũng là chuyện đương nhiên. Lạc Phi khẽ thấy vẻ sửng sốt của nam nhân, ôn nhu nói:
"Ba, chúng ta đến chào hỏi đi"
"À.. được."
Nam nhân chần chờ gật đầu, đi theo Lạc Phi đến, chính là theo khoảng cách một chút một chút kéo gần, nam nhân tâm lại càng căn thẳng lợi hại. Không nghĩ tới lại gặp được Lăng Duệ, nếu sớm biết rằng Lăng Duệ ở đây, sẽ không rủ Lạc Phi tới cô nhi viện. Dù là rất muốn gặp Lăng Duệ, bất quá muốn chính là có thể cùng Lăng Duệ lấy thân phận cha con ngồi cùng một chỗ vui vẻ ăn một bữa cơm, tán gẫu trò chuyện, mà không phải nhận châm chọc khiêu khích của Lăng Duệ. Cũng đã đến đây, cũng không có khả năng lại quay đầu trở về... Nam nhân nắm thật chặt túi quà trong tay, trong lòng bàn tay bắt đầu có mồ hôi vì chút khẩn trương.
"A? Lăng Tịch, Phi Phi, các con tới rồi."
Nhìn đến bọn họ vừa xuất hiện, Trịnh viện trưởng rất nhiệt tình tiếp đón. Còn Lăng Duệ, nét mặt nháy mắt trở nên lạnh.
"Dạ, Phi Phi nói muốn tới, con liền cùng hắn đến đây."
Cùng Trịnh viện trưởng chào hỏi, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến vẻ dửng dưng của Lăng Duệ, nam nhân mở miệng nói:
"Lăng Duệ, con cũng tới à."
Không có phản ứng, Lăng Duệ quay đầu nhìn về phía Phương Tuyết Nhi,
"Tuyết Nhi, em không phải còn muốn đi đón bác gái sao? Thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta sẽ không nên ở tại chỗ này quấy rầy ông Trịnh."
"Không có gì đáng ngại, vừa rồi mẹ có điện thoại, nói còn muốn đi dạo vài vòng, chúng ta muộn hơn một chút đón bà"
Phương Tuyết Nhi giờ phút này tâm tư tất cả đều đặt ở người bên cạnh nam nhân là Lạc Phi, cũng không có để ý đến Lăng Duệ trong lời nói có hàm ý. Không chút ý tứ nhìn nhìn Lạc Phi, Phương Tuyết Nhi lên tiến vài bước, nhỏ giọng hỏi Lạc Phi,
"Anh chính là Lạc Phi? Ta rất thích xem anh diễn tấu, tối hôm qua anh đàn rất tuyệt."
"Phi Phi a, Tuyết Nhi rất sùng bái con, mới vừa rồi còn cùng ta nói về con."
Không đợi Lạc Phi trả lời, Trịnh viện trưởng liền ở một bên sang sảng nở nụ cười,
"Nếu mọi người đã gặp nhau, không bằng như thế này cùng đi ăn một bữa cơm đi, thuận tiện trao đổi."
Khó được nam nhân cùng Lăng Duệ gặp nhau, có lẽ một bữa cơm không đủ giải quyết được vấn đề gì, nhưng ít nhất cũng có thể đơn giản trao đổi vài câu. Bởi vậy, ông rất ân cần muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.
"Tốt."
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, khó có được dịp gần thần tượng, ở cùng một chỗ, cô tự nhiên muốn nắm cơ hội tốt này.
"Lăng Tịch, Tiểu Duệ, các con không ý kiến gì chứ?"
"Không ý kiến."
Lăng Duệ không tình nguyện lên tiếng, không muốn gặp nam nhân, còn ngồi cùng một cái bàn ăn cơm, ngẫm lại liền phiền chết. Nhưng là Phương Tuyết Nhi muốn, hắn cũng không đi phản bác ý của cô.
"Con cũng không ý kiến."
Lăng Tịch tiếp theo đáp, rất hiểu được tâm ý Trịnh viện trưởng, chính là xem thái độ Lăng Duệ kia nói vậy phần tâm tư này là uổng phí. Bất quá, có thể cùng con của mình ăn một bữa cơm đã rất thỏa mãn.
" Ông Trịnh, nếu không các người tiếp tục nói chuyện, con cùng ba đi dạo, đợi lại một lúc nữa tới tìm các người."
Lạc Phi cầm quà để một bên, lễ phép nói:
"Những thứ này là con mang cho các em, chỉ là ít quà, phiền ông Trịnh giúp con phân phát."
Ông đã sớm đoán được hắn trở về sẽ đến phòng nhạc xem, nên mấy ngày nay vẫn mang ở trên người.
"Cám ơn."
Lạc Phi đem túi to trong tay nam nhân để một bên,
"Ba, chúng ta đi thôi."
Nghe cách Lạc Phi xưng hô, nam nhân có chút bất an khẽ rung, bởi vì cảm giác được Lăng Duệ quét tầm mắt lạnh như băng lại đây, cặp môi mỏng cũng mím chặt...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]