“Trong lòng có ý đồ?” Bùi Ngọc tùy ý đánh vòng ba chữ trêи đầu lưỡi, tiếp đó mang theo vài phần khinh thường bật cười, “Mẹ cho rằng những người khác không có sao? Nếu cha mẹ của mẹ thật sự yêu thương mẹ không vụ lợi, sao bây giờ lại bức bách mẹ đến tình trạng này?” 
(*) Ba chữ: 企图心 
“Không, chuyện này khác.” Mạc Tiệp bất an ôm hắn, “Mẹ không nên dạy con làm chuyện như vậy.” 
“Loại chuyện nào?” Bùi Ngọc cười đến phúc hậu và vô hại, ôm eo cô dùng sức cắm sâu vào vài lần, tiểu huyệt vừa mới cao trào lập tức bị đánh thức, hưởng ứng phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, “Như vậy?” 
“A……” Mạc Tiệp cảm thấy tiểu huyệt cơ khát khó nhịn của mình lại được côn thịt hoàn toàn trấn an, mỗi một tấc huyệt thịt ngứa ngáy khó nhịn đều bị ƈôи ȶɦịt thô to giày vò sảng kɧօáϊ đến cực điểm, tức khắc lại tràn ngập cảm giác tội lỗi, “Không nên dạy con làm điều này đối với mẹ, nhưng mà…… Dáng dấp của Tiểu Ngọc thật là đẹp mắt……” 
Bùi Ngọc nghe vậy, không nhịn được bật cười, thầm nghĩ mẹ của hắn thật sự sống trong một thế giới giả thuyết, lí tưởng hóa và trong sạch, chỉ có những nhân tài vẫn luôn sống thẳng thắn sẽ vì một chút ham muốn cá nhân lặp đi lặp lại của mình mà xoắn xuýt nhiều lần như vậy. 
“Ô…… Tiểu Ngọc ăn ngon hơn bất cứ thứ gì……” Mạc Tiệp vuốt ve tấm lưng rắn chắc và mạnh mẽ của hắn, hoàn toàn cúi đầu trước sắc đẹp tươi mới —— cô thoải mái đến mức không muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do/467117/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.