Mạc Tiệp nằm trêи giường nghỉ ngơi mấy ngày, rất nhanh khỏe lại dưới sự chuyên tâm chăm sóc của Bùi Ngọc.
Cô chọn một ngày thời tiết tốt, đưa Bùi Ngọc đi chọn mua điện thoại di động và máy tính, mua một ít nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt, lại dẫn hắn đến nhà hàng Pháp cô thích nhất để ăn bữa trưa, mua cho hắn mấy bộ quần áo mới vừa người, đến buổi tối còn đi nghe hòa nhạc.
Toàn bộ hành trình Bùi Ngọc hết sức nhảy nhót, từ nhỏ đến lớn ngay cả cha hắn cũng không kĩ càng chu đáo quan tâm hắn như vậy, bình thường đều là chính hắn tự mình tìm tòi trải nghiệm cuộc sống. Khi còn bé hắn cũng không thiếu tiền, nhưng cho đến bây giờ chưa từng có người cùng hắn làm những việc này.
Người mẹ này rất tốt a…… Bùi Ngọc không ngừng nghĩ.
Khi hai người về đến nhà đã gần nửa đêm.
Mạc Tiệp mệt mỏi dựa ở trêи người Bùi Ngọc, đưa chìa khóa cho Bùi Ngọc mở cửa.
Bùi Ngọc siết chặt eo cô cố định cô ở trong ngực, sờ chìa khóa cắm vào ổ khóa, tức khắc cảnh giác chau mày —— ổ khóa dường như đã bị mở ra.
Bùi Ngọc suy tư một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói với Mạc Tiệp: “Mẹ, con cảm giác có thể có trộm vào trong nhà. Ổ khóa này không thích hợp.”
“A…Sao con biết?” Sắc mặt Mạc Tiệp biến đổi, tiếp đó có chút sợ hãi ôm lấy Bùi Ngọc, “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta báo cảnh sát chứ?”
“Mẹ báo cảnh sát, con vào xem một chút.” Bùi Ngọc buông cô ra, cô chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do/467098/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.