“Đừng ngại, mẹ không chê con bẩn.” Mạc Tiệp một lần nữa cầm ƈôи ȶɦịt của hắn tham luyến xoa nắn. 
“Không được. Hôm nay mẹ chưa ăn gì, làm sao có thể ăn của con…… Nơi đó chứ!” Bùi Ngọc ɖu͙ƈ cầm cố túng lấy tay cô ra, “Đúng rồi, con đi làm cho mẹ chút đồ ăn!” 
(*) ɖu͙ƈ cầm cố túng: lạt mềm buộc chặt. 
Mạc Tiệp còn chưa mở miệng, liền nhìn hắn mặc xong qυầи ɭót đi ra ngoài. 
Căn phòng bỗng trở nên quạnh quẽ. 
Mạc Tiệp ôm tấm thảm của hắn tự an ủi đến cao trào, nhưng cũng không thể nào vui sướиɠ…… Theo tình ɖu͙ƈ biến mất một chút, cô bình tĩnh hồi tưởng trước đó mình đã nói những gì với Bùi Ngọc, cảm thấy xấu hổ đến hận không thể chui vào trong khe đất. Nếu sau này hắn trưởng thành, nhất định sẽ cảm thấy cô là một người mẹ ɖâʍ đãng đi? 
Người cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặc váy ngủ vào, ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Bùi Ngọc đã nấu xong vài món ăn sáng. 
Nhớ tới mới vừa bị hắn cự tuyệt khẩu giao, Mạc Tiệp có chút không được tự nhiên ngồi xuống, vẻ mặt không cao hứng. 
“Mẹ, người tức giận?” Bùi Ngọc gắp đồ ăn ngon cho cô, thấy cô một chiếc đũa cũng chưa động, lại sờ sờ trán của cô, cảm giác không quá nóng mới yên lòng. 
“Không có.” Mạc Tiệp cứng rắn kéo ra một nụ cười lúng túng, vội vàng trả lời, cầm đũa lên bắt đầu cúi đầu ăn cơm, không dám giương mắt nhìn thẳng hắn. 
Bùi Ngọc nhìn cô, tựa hồ có chút do dự nói: “Vậy lần tới con tắm xong, tắm rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do/270164/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.