"Mẹ..."
Mạc Tiệp mơ màng bị giọng nói trong trẻo du dương và hơn khàn của thiếu niên gọi tỉnh.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Bùi Ngọc lấy tay sờ trán cô.
"... Hả?" Mạc Tiệp mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt cô đầu tiên là gương mặt tuấn tú ưa nhìn của Bùi Ngọc, răng trắng mắt sáng như sao, vẻ mặt có mấy phần lo lắng.
"Mẹ, giữa trưa rồi, tôi gọi thế nào mẹ cũng không trả lời cho nên vào phòng xem thử mới phát hiện ra mẹ còn chưa tỉnh. Có phải mẹ bị bệnh rồi hay không?" Bùi Ngọc mở cánh tay mảnh khảnh của cô ra, kẹp nhiệt kế vào dưới nách cô, anh để ý thấy lông nách của cô còn chưa cạo sạch hoàn toàn, vẫn có một chút lông tơ, không biết sao anh cảm thấy có phần gợi cảm.
Mạc Tiệp mơ màng tỉnh dậy, lúc này mới chợt nhận ra tối hôm qua tự an ủi xong vì quá mệt mỏi nên ngủ luôn, bởi vậy trên người không có một mảnh vải cũng không đắp chăn, cứ trần truồng nằm như vậy, trong tiểu huyệt còn có dâm thủy chảy ra khi cô tự an ủi và tinh dịch tối qua anh lưu lại.
Cô... cô lại bị con riêng nhìn thấy tiểu huyệt ướt nhẹp vừa đỏ vừa sưng sau một đêm tự an ủi!
Máu dồn lên mặt Mạc Tiệp, mặt cô đỏ bừng. Bỗng nhiên đứng dậy khiến nhiệt kế rơi ra mất, vừa khéo rơi giữa hai chân.
"Ấy, mẹ, mẹ đừng di chuyển." Bùi Ngọc tìm nhiệt kế ở giữa hai chân cô, cố ý dùng mặt cọ qua mép tiểu huyệt, làm như không có chuyện gì xảy ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do/270160/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.