Phó Tuấn chậm rãi đi tới trước cửa sổ, từ từ kéo rèm lên.
Dưới ánh đèn màu trắng ngà, bóng anh in rõ trên nền đá hoa bóng loáng. Đường Đường ngước mắt lên, xuyên qua hàng mi dày dài, len lén quan sát anh, thấy thế nào cũng không giống bác sĩ, mà giống hệt một công tử nhà giàu, nho nhã cuốn hút. Hai bàn tay của anh trắng nõn thon dài, đúng ra đôi tay này phải bưng rượu vang, chứ không phải cầm dao phẫu thuật.
Trong lúc Đường Đường đang suy nghĩ vẩn vơ, Phó Tuấn bước tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ra với cô.
Đường Đường nghi hoặc: "Hử?"
Phó Tuấn mỉm cười: "Vươn tay ra, tôi bắt mạch cho cô." Còn bắt mạch nữa à?
Đường Đường đàng phải vươn tay ra. Phó Tuấn lắc đầu, cười nói: "Tay phải trước."
"Ồ." Đường Đường đổi sang tay kia.
Hai ngón tay thon dài đặt lên cổ tay cô, ánh đèn dịu nhẹ phủ lên một vầng sáng, đẹp đến mức không chân thật.
Đường Đuờng không khỏi nghĩ thầm, bác sĩ Phó này đẹp thật đấy.
Phó Tuấn bất chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, nói khẽ: "Thả lỏng ra."
Đường Đường lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn anh nữa.
"Được rồi."
Phó Tuấn rút tay về, nói tiếp: "Lên giường nằm đi."
Cái gì? Đường Đường gãi đầu, lên giường nằm đi?
Cô còn chưa hiểu rõ thì Phó Tuấn đã nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, tôi quên mất, để tôi bế cô lên."
Dứt lời, không đợi Đường Đường đồng ý, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439155/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.