"Đường Đường."
Phó Tuấn nói tiếp: "Nếu sợ thật thì bịt mắt lại là sẽ không sao nữa."
Hử? Như thế cũng được ấy hả?
"Vì sao?" Đường Đường lơ ngơ hỏi.
Phó Tuấn hỏi ngược lại; "Đường Đường, cô có biết vì sao tiêm lại đau không?"
Đường Đường không hiểu cho lắm, ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì bị kim đâm."
"Không đúng."
Phó Tuấn nới lỏng tay ra, chỉ đặt hờ trên cổ tay cô, không giữ chặt nữa, nhưng dù là vậy, Đường Đường cũng không thoát ra được.
Đường Đường từ bỏ cố gắng: “Vậy thì là vì sao?"
Cũng coi như ngoan.
Phó Tuấn rất hài lòng, lúc này mới nói tiếp: "Thực ra thứ khiến người ta cảm thấy đau không phải là kim, mà là thuốc. Cô nghĩ thử xem có đúng như thế không? Có những lúc tiêm cô không có cảm giác gì cả, nhưng có lúc lại cực kỳ đau."
Đường Đường nghĩ lại, hình như đúng là thế thật.
"Sao hả?"
Phó Tuấn hỏi: "Có phải không?"
Trong lúc nói chuyện, anh vẫn luôn nhìn Đường Đường. Vành tai cô ửng đỏ, rất đáng yêu.
Nhưng nhìn khuôn mặt lơ mơ của Đường Đường, Phó Tuấn biết cô còn quá đơn thuần, không nghĩ tới phương diện đó, hoặc cũng có thể là biết, nhưng không phản cảm.
Chẳng qua, dù có đơn thuần đến mấy thì khi bị một người đàn ông xa lạ chạm vào, lẽ nào cô lại không có một cảm giác mâu thuẫn nào sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Phó Tuấn đưa ra một kết luận: Thực ra Đường Đường cũng có thiện cảm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439143/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.