Đúng thế!” Đường Chử cũng nói: “A Dục, năm đó lúc còn đi học, chú là bạn thân của bố mẹ cháu, cháu cũng như con trai chú vậy. Sau này tới nhà chú, cháu đừng khách sáo quá, cứ coi như nhà mình là được.”
“Đúng thể A Dục.” Bà Đường tươi cười: “Bố mẹ cháu không ở đây, một mình cháu ở bên ngoài cũng không tiện, đã tới rồi thì cũng đừng khách sáo với cô chú, cứ vào nhà ăn cơm đi.”
“Vâng.” Lần này, Hạ Dục đồng ý ngay: “Cô chú không chê cháu phiền thì cháu còn ước ngày nào cũng được tới ấy chứ, ở một mình có đôi khi còn không biết mình nên ăn gì nữa.”
Bà Đường vui vẻ: “Nghe cháu nói kìa, chúng ta sắp thành người một nhà rồi, khách sáo gì nữa. Về sau muốn ăn gì thì cháu cứ nói với cô, tuyệt đối đừng khách sáo.”
Trò chuyện được một lát, vợ chồng Đường Chử “nhanh trí” đi lên tầng. Hạ Dục kiên nhẫn ngồi đó, chờ Đường Đường ăn xong rồi mới hỏi: “Đường Đường, em muốn đi đâu chơi?”
Đường Đường ngẫm nghĩ một lúc lâu mà không nghĩ ra được. Cô hơi hụt hẫng: “Em cũng không biết nữa, lâu lắm rồi em không đi chơi.”
Đáng thương thật, sao cô gái nhỏ này lại khiến người ta đau lòng thế chứ!
Hạ Dục nghĩ rồi nói: “Thực ra anh cũng mới tới đây, bình thường rảnh rỗi cũng chỉ ở nhà, thế nên chưa quen cho lắm. Chị bằng thế này đi, anh lái xe đưa em đi hóng mát, sau đó nghĩ xem có nơi nào muốn đi thì nói cho anh.”
“Được!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439132/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.