Mấy người họ trò chuyện về tình hình của Đường Đường một hồi, sau đó bà Đường nói với Đường Đường là công ty có một số việc phải xử lý, hai ông bà phải ra nước ngoài mấy ngày. Biết tin vợ chồng Đường Chử lại sắp đi công tác, Đường Đường không vui cho lắm.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Đường Đường, bà Đường vội vàng an ủi: “Đường Đường, bố mẹ cũng là vì công việc nên mới buộc phải đi thôi. Nhưng con yên tâm, lúc nãy bố mẹ đã nói với A Dục rồi, cậu ấy nói cậu ấy sẽ tới đây với con.”
Đường Đường nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hạ Dục. Hạ Dục lên tiếng: “Đường Đường, có anh rồi mà, nếu em cảm thấy ở nhà một mình chán quá thì anh có thể chuyển tới đây ở, chơi với em mấy ngày.”
Cái gì? Chuyển tới đây ở? Phó Tuấn trợn mắt lên, để Hạ Dục tới đây ở thì khác nào dẫn sói vào nhà?
Hạ Dục đúng là mặt dày, cậu ta có biết mình đang nói gì không vậy? Chuyển tới đây ở? Ai cho cậu ta chuyển tới đây ở? Cậu ta nghĩ mình là gì của Đường Đường cơ chứ!
Hạ Dục đánh mắt nhìn sang, học dáng vẻ của Phó Tuấn lúc nãy, vờ như không nhìn thấy tầm mắt như muốn gϊếŧ người kia, hỏi Đường Đường: “Đường Đường, em thấy có được không?”
Đường Đường không nghĩ nhiều, có người tới chơi với cô, tất nhiên là cô thấy vui rồi. Thế là cô gật đầu, lại bắt đầu vui vẻ: “Được...”
“Không cần đâu!” Phó Tuấn gần như nghiến răng nghiến lợi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439121/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.