Phó Tuấn và Đường Đường đang trò chuyện vui vẻ thì bị tiếng gõ cửa quấy rầy, hơn nữa anh còn nghe thấy giọng nói của người mà mình ghét nhất - Hạ Dục.
“Đường Đường, em ở đâu? Là anh đây...”
Phó Tuấn nghiến răng ken két, cái tên Hạ Dục này cố tình đúng không? Lần nào cũng tới quấy rầy anh và Đường Đường vào lúc then chốt.
Sao cái tên chết tiệt ấy luôn tới đúng lúc như vậy cơ chứ!
Nếu biết cậu ta phiền như thế này thì hôm qua anh nên mặc kệ cậu ta mới phải, để đám người kia theo dõi cậu ta mấy ngày
Đường Đường đã rúc vào chăn rồi, nhìn anh với dáng vẻ tội nghiệp.
Phó Tuấn cười khổ, đành phải đứng lên. Hôm qua Lâm Mạc còn nói anh chưa thỏa mãn, bây giờ anh thấy mình không chỉ là chưa thỏa mãn, mà là có một bụng lửa không biết phải trút vào đầu. Chính vì thế, giọng nói của anh cũng trở nên hằm hè: “Gọi gì mà gọi! Đang bận!”
Ngay sau đó, anh lại nghe thấy giọng Hạ Dục: “Cô chú, bác sĩ Phó cũng ở đây."
Đường Đường sợ đến mức suýt thì kêu lên, Phó Tuấn vội vàng bịt miệng cô lại. Anh xua tay, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Đường Đường nước mắt lưng tròng, gật đầu với anh.
Hai người “lén lút” với nhau khoảng hai mươi phút, Phó Tuấn mới đi mở cửa. Hạ Dục vẫn đang chờ bên ngoài. Nhìn thấy Phó Tuấn đi ra, vẻ mặt của anh ấy rất lạ. Phó Tuấn hạ giọng, hỏi: “ông bà Đường về rồi à? Cậu đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439103/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.