Còn chưa nói hết câu, Đường Đường bỗng sững người. Cô nhớ sáng nay trước khi đi, Phó Tuấn nói với cô rằng “Đường Đường, anh đi đây”.
Anh ấy đi rồi...
Chẳng lẽ anh ấy đi thật rồi sao? Sẽ không bao giờ quay lại nữa...
Nhưng, nhưng vì sao lại như thế?
Đang yên đang lành, sao tự nhiên bác Sĩ Phó lại đi? Sao có thể như thế được? Không thể nào!
Hôm nay bọn họ còn trò chuyện rất vui với nhau mà, sao bác sĩ Phó đột nhiên bỏ đi mà không nói một lời? Không thể nào, anh đã nói sẽ chữa khỏi chân cho cô, bây giờ chân cô vẫn chưa khỏi, sao anh lại đi được...
Hơn nữa... hơn nữa anh đã hứa sẽ không rời xa cô. Chẳng phải anh đã nói chỉ cần cô muốn gặp anh thì ngày nào cũng được gặp anh sao?
Anh còn nói sẽ luôn ở bên cô... Sao anh có thể đi được chứ?
Không thể có chuyện này được, cô không tin!
Cô không tin!
Cuối cùng Đường Đường không nhịn được nữa, cô bật khóc: “Không, không thể nào... Mẹ lừa con... Hu hu, bác sĩ Phó sẽ không đi, anh ấy sẽ không bỏ lại con, bố mẹ lừa con... Mọi người đều lừa con...”
Thấy Đường Đường như vậy, trong lòng bà Đường càng xót xa và khó chịu hơn.
Bà cũng đâu muốn Phó Tuấn đi, thế nhưng... bà cũng không dám để Phó Tuấn ở lại chữa bệnh cho Đường Đường nữa, ai biết người đàn ông đó có mục đích gì. Nhỡ cậu ta có ý định trả thù, vậy thì Đường Đường sẽ càng nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngot-ngao/2439100/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.