Đường Du Nhiên bị hơi thở nóng rực của Thời Ngọc Thao làm cho ngạt thở, toàn thân mẫn cảm khẽ run.
Đường Du Nhiên vô cùng xấu hổ, muốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, nhưng vừa mới động đậy thì Thời Ngọc Thao giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Đường Du Nhiên, khóe miệng nhếch lên, môi mỏng đột nhiên ngậm lấy dái tai mẫn cảm nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên.
Tuy nhiên vẫn không quên trả lời Đường Du Nhiên: “Vậy tôi nay em muốn ở phòng nào?”
“A…” Đường Du Nhiên bị bao vây bởi lời nói mềm mại của Thời Ngọc Thao khiến cô không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm nga, đầu óc trống rỗng, toàn thân đều tập chung ở dái tai mẫn cảm, nhịp tim trong lồng ngực bất giác tăng nhanh, Đường Du Nhiên không kiềm được giọng nói run rẩy: “Tôi… tôi ở phòng khách là được rồi…”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời đã không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, bởi vì Thời Ngọc Thao bất ngờ cắn một cái lên dái tai nhỏ nhắn và mẫn cảm của Đường Du Nhiên.
Không đau, nhưng cảm giác tê dại giống như xuyên thấu vào tận xương tủy của Đường Du Nhiên.
Khiến cho Đường Du Nhiên không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, hô hấp nhất thời không thể khống chế bắt đầu trở lên dồn dập, phản ứng của cơ thể khiến cho Đường Du Nhiên vô cùng xấu hổ, nhưng cô lại không có cách nào để kháng cự lại, Đường Du Nhiên mặt đỏ bừng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào kẻ chủ mưu Thời Ngọc Thao: “Ưm… Thời Ngọc Thao… anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngoai-tinh/770397/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.