Chương trước
Chương sau
Nháy mắt đã trôi qua một tuần!
Bạch Tiên Nhi lần trước bị Đường Du Nhiên nói thẳng không nể nang chút nào nên cũng lập tức yên tĩnh lại, không dám kiếm chuyện vô cớ trong nhà nữa.
Bạch Tiên Nhi âm thầm chịu đựng cả tuần cuối cùng cũng đợi được Khâu Thiếu Trạch trở về.
Vừa nhận được tin Khâu Thiếu Trạch về, Bạch Tiên Nhi cũng không thèm đi làm nữa, xin nghỉ phép để đặc biệt đến sân bay đón Khâu Thiếu Trạch.
Đến sân bay thật sớm đợi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy bóng dáng Khâu Thiếu Trạch xuất hiện.
Gương mặt Bạch Tiên Nhi lập tức lộ ra nụ cười thật tươi, chạy thật nhanh về phía Khâu Thiếu Trạch.
Không hề kiêng dè chút nào trực tiếp giang tay ra ôm lấy Khâu Thiếu Trạch: “Thiếu Trạch, cuối cùng anh cũng về rồi, em nhớ anh lắm!”
Khâu Thiếu Trạch không ngờ Bạch Tiên Nhi lại đặc biệt đến sân bay đón anh ta, cả người khẽ cứng đờ, ánh mắt không nhịn được nhìn ra phía sau Bạch Tiên Nhi theo bản năng, nhưng lại không thấy bóng dáng của Đường Du Nhiên, trong mắt Khâu Thiếu Trạch bỗng chốc không kiềm được hiện lên sự mất mát.
Đưa tay đẩy Bạch Tiên Nhi đang ôm anh ta ra, trong lòng lại thấy hơi không cam lòng nhìn Bạch Tiên Nhi hỏi: “Có mỗi mình em đến sân bay thôi sao? Đường Du Nhiên không đến?”
Bạch Tiên Nhi không thể nào ngờ được gần nửa tháng không gặp, lúc Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy cô ta, câu hỏi đầu tiên lại liên quan đến Đường Du Nhiên!
Mười ngón tay buông thõng hai bên bấm chặt vào lòng bàn tay, trong đôi mắt của Bạch Tiên Nhi chợt lóe lên sự ảm đạm.
Âm thầm cắn chặt môi, Bạch Tiên Nhi cố nuốt cơn giận này xuống, ngước mắt nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Đường Du Nhiên không đến, chỉ có mình em đến đón anh thôi.”
Đôi mắt Khâu Thiếu Trạch chợt thoáng qua vẻ mất mát, gật đầu với Bạch Tiên Nhi: “Đi nào, về nhà thôi.”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch kéo hành lý sải bước đến cửa ra.
Bạch Tiên Nhi vội vàng đuổi theo, thân mật khoác lấy cánh tay của Khâu Thiếu Trạch, trên mặt khôi phục lại nụ cười tươi tắn khi nãy rồi nói với Khâu Thiếu Trạch: “Thiếu Trạch, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”
Khâu Thiếu Trạch thấy Bạch Tiên Nhi cười vui vẻ như vậy, khẽ cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Đợi về đến nhà rồi nói với anh, bây giờ không tiện nói.” Bạch Tiên Nhi mỉm cười ra vẻ thần bí.
Tài xế đang đợi ở ngoài sân bay, Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi lên xe rồi chạy thẳng về nhà họ Đường.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đã về đến nhà họ Đường.
Hôm nay là ngày làm việc, Đường Du Nhiên lúc này đang ở công ty vẫn chưa về nhà.
Mẹ Phúc lại ra ngoài mua thức ăn, trong căn biệt thự to như thế chỉ có hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi đi theo sau Khâu Thiếu Trạch, hai người cùng đi lên lầu rồi vào phòng khách Khâu Thiếu Trạch đang ở.
Vừa đóng cửa phòng, Bạch Tiên Nhi đã ôm chầm lấy eo của Khâu Thiếu Trạch từ đằng sau, áp mặt lên tấm lưng rộng rãi của Khâu Thiếu Trạch.
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng chốc vang lên giọng nói vui vẻ của Bạch Tiên Nhi: “Khâu Thiếu Trạch, em muốn nói với anh một tin tốt!”
“Anh biết không, em có thai rồi! Bây giờ trong bụng em đang mang đứa con hòa lẫn dòng máu của anh và em.”
Bạch Tiên Nhi vừa dứt lời, cả người Khâu Thiếu Trạch bỗng chốc cứng đờ, không thể tin được trừng to đôi mắt, Khâu Thiếu Trạch sửng sốt một hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, suy nghĩ kỹ càng những lời vừa rồi của Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch lập tức cau mày thật chặt.
Vùng ra khỏi tay của Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái bụng dưới vẫn chưa phình lên của Bạch Tiên Nhi, đột nhiên lớn tiếng nói: “Không thể nào! Bạch Tiên Nhi cô đang nói dối! Sao cô có thể mang thai con của tôi được! Chuyện này hoàn toàn không thể!”
“Mỗi lần tôi quan hệ với cô đều dùng biện pháp an toàn! Bạch Tiên Nhi, cho dù cô có mang thai thật thì cũng không phải là con của tôi! Cô đừng hòng coi tôi như tên ngốc!”
Ban đầu Bạch Tiên Nhi tưởng rằng Khâu Thiếu Trạch nghe được tin cô ta có thai sẽ rất vui, nhưng không thể nào ngờ được Khâu Thiếu Trạch lại không do dự chút nào, phủ nhận thẳng thừng đứa bé này không phải con của anh ta!
Những lời vừa rồi của Khâu Thiếu Trạch chẳng khác gì đang đâm một nhát đau đớn vào tim Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi đau đớn không kiềm chế được liên tục lùi lại vài bước, ánh mắt không thể tin được nhìn Khâu Thiếu Trạch, đôi mắt cay xòe đến khó chịu, đôi môi run lên, giọng nghẹn ngào nói: “Khâu Thiếu Trạch, anh biết anh vừa nói gì không?”
Khâu Thiếu Trạch nhìn dáng vẻ đau xót tột cùng của Bạch Tiên Nhi, anh ta chỉ lạnh lùng thờ ơ nói: “Bạch Tiên Nhi, bản thân cô còn không rõ sao? Mỗi lần cô lên giường với tôi đều có dùng biện pháp an toàn! Cô đừng nói với tôi, đã đeo bao rồi còn có thể mang thai được!”
Bạch Tiên Nhi ra sức cắn môi, trừng mắt nhìn Khâu Thiếu Trạch rồi lại không kiềm chế được lạnh lùng cười đáp: “Khâu Thiếu Trạch! Đứa bé này quả thật là con của anh! Nếu anh nghi ngờ, vậy thì đợi đứa bé lớn một chút, anh có thể lấy nước ối đi xét nghiệm ADN!”
“Quả thật đã đeo bao thì không thể làm em có thai được! Nhưng Khâu Thiếu Trạch! Có phải anh quên rồi không, vào sinh nhật của cậu Thời hai tuần trước, anh say rượu nửa đêm mới về, em đã dìu anh vào trong phòng, tối hôm đó hai chúng ta đã quan hệ, biện pháp an toàn gì đó anh không có đeo gì cả! Đứa bé đã có vào tối hôm đó!”
Nghe Bạch Tiên Nhi nói xong, Khâu Thiếu Trạch cau mày thật chặt, vẻ mặt u ám đáng sợ, mười ngón tay buông thõng hai bên nắm chặt thành nắm đấm.
Nếu đứa bé đó không phải của Khâu Thiếu Trạch thật, vừa nãy Bạch Tiên Nhi sẽ không nói mạnh miệng như vậy!
Trong lòng Khâu Thiếu Trạch hiểu rất rõ, đoán chừng rất có thể đứa bé trong bụng Bạch Tiên Nhi là con của mình thật!
Lần say rượu vào hôm sinh nhật của cậu Thời, trong trí nhớ Khâu Thiếu Trạch vẫn còn chút ấn tượng…
Anh ta vẫn luôn tưởng rằng, những ký ức chứa đựng cảm xúc mãnh liệt xinh đẹp cùng với Đường Du Nhiên chỉ là mình nằm mơ, nhưng bây giờ xem ra anh ta hoàn toàn không phải nằm mơ! Mà là tối hôm đó anh ta đã nhầm Bạch Tiên Nhi thành Đường Du Nhiên!
Nghĩ vậy, Khâu Thiếu Trạch thấy hơi đau đầu đưa tay xoa xoa ấn đường, anh ta trước nay chưa từng có ý định để Bạch Tiên Nhi có thai!
Nhưng bây giờ Bạch Tiên Nhi lại có thai rồi!
Bạch Tiên Nhi thấy dáng vẻ Khâu Thiếu Trạch từ khi nghe tin cô ta có thai xong vẫn luôn cau mày thật chặt, trong lòng cô ta thấy buốt lạnh từng cơn, ánh mắt nhìn thẳng vào Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, không phải anh vẫn luôn muốn có con sao? Bây giờ em đã có thai rồi, anh không vui chút nào sao?”
Khâu Thiếu Trạch anh ta muốn có một đứa con, nhưng anh ta muốn có con với Đường Du Nhiên!
Chứ không phải với Bạch Tiên Nhi!
Khâu Thiếu Trạch đã quá rõ, nếu bảo Bạch Tiên Nhi sinh đứa bé ra, cả đời này của anh ta sẽ không có cách nào vứt bỏ Bạch Tiên Nhi được!
Nhưng anh ta bây giờ hoàn toàn không muốn sống với Bạch Tiên Nhi cả đời!
Bây giờ anh ta chỉ muốn sống thật tốt với Đường Du Nhiên, bên nhau đến già!
Chuyện Bạch Tiên Nhi có thai sớm muộn gì cũng không giấu được! Nếu để Đường Du Nhiên biết được, chắc chắn Đường Du Nhiên sẽ ly hôn với mình!
Suy nghĩ xong, trong lòng Khâu Thiếu Trạch cũng đã có quyết định, anh ta nắm lấy tay Bạch Tiên Nhi đáp: “Bạch Tiên Nhi! Đứa bé này không giữ được! Theo anh đến bệnh viện bỏ đứa bé này đi! Em muốn bù đắp gì, anh cũng có thể cho em hết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.