Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây Thời Ngọc Thao hận không thể hung hăng đánh mình một cái bạt tai! Hận không thể đảo ngược thời gian!

Tại sao lúc đó anh lại vội vàng muốn rời đi chứ! Tại sao anh không thể nghe Đường Du Nhiên nói xong rồi đi cũng được chứ!

Bây giờ chỉ e trong lòng Đường Du Nhiên nhất định hận chết anh!! Nếu không, Đường Du Nhiên cũng đã không giấu chuyện cô mang thai cho đến bây giờ.

Nếu không phải lần này xảy ra chuyện như vậy, e rằng Đường Du Nhiên đã định giữ bí mật đến cùng rồi!

Anh đúng là một thằng khốn nạn! Vậy mà lúc Đường Du Nhiên đang mang thai con của anh thì anh lại nhắc đến chuyện chia tay, khiến Đường Du Nhiên đau lòng buồn bã!

Thời Ngọc Thao anh quả thực là người đáng chết nhất thế giới này! Chẳng trách lúc đó Quý Viêm Phong nói với anh rằng anh nhất định sẽ hối hận!

Đúng vậy, anh hối hận rồi! Bây giờ Thời Ngọc Thao anh rất hối hận!

Thời Ngọc Thao giống như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trên hành lang lo lắng không yên, sắc mặt u ám đến đáng sợ, nhiệt độ quanh người giống như trời đông giá rét tháng mười hai.



Ánh mắt Thời Ngọc Thao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật Đường Du Nhiên ở, không dám chớp mắt, trong lòng thực sự hận không thể để bản thân mình nằm ở trong phòng phẫu thuật thay cho Đường Du Nhiên, thay cô chịu đựng những sự thương tổn và đau đớn đó!

Thời Ngọc Thao cứ như vậy đứng bên ngoài lo lắng đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, cửa lớn phòng phẫu thuật của Đường Du Nhiên lại từ từ mở ra.

Vừa mở cửa, Thời Ngọc Thao đã vội vàng tiến lên hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Tình trạng hiện tại của bệnh nhân thế nào rồi?”

Bác sĩ cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó đáp: “Cậu Thời, đừng lo lắng, tình hình hiện tại của cô Đường và thai nhi vẫn đang ổn định.”

“Mặc dù vết thương trên người cô Đường hơi nghiêm trọng, nhưng tính mạng của cô ấy không còn nguy hiểm nữa, thai nhi trong bụng cũng đã giữ được. Sau này chú ý hơn một chút là được



Thời Ngọc Thao nghe thấy lời này của bác sĩ, trái tim treo trong cổ họng cuối cùng cũng quay lại chỗ cũ.

Một giây tiếp theo, Đường Du Nhiên nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, từ từ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhìn bộ dạng yếu ớt của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao đau khổ nắm chặt tay, lo lắng nhìn bác sĩ đang muốn lên tiếng hỏi thăm thì bác sĩ đã nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Cậu Thời không cần phải lo lắng, bây giờ cô Đường đang còn ngấm thuốc mê nên chưa tỉnh lại ngay đâu, đợi hết tác dụng của thuốc rồi cô Đường sẽ tỉnh lại thôi.”

Sau khi nghe thấy những lời này của bác sĩ, Thời Ngọc Thao mới yên tâm gật đầu với bác sĩ.

Thời Ngọc Thao dặn dò đàn em xem xét tình hình của Quý Viêm Phong bên kia, còn mình đích thân đưa Đường Du Nhiên trở lại phòng bệnh.

Các nhân viên y tế đã sắp xếp ổn thỏa cho Đường Du Nhiên rồi, lại truyền nước biển cho cô, tiêm xong mới rời đi.

Trong phòng bệnh lớn như vậy nhất thời chỉ còn lại Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên mà thôi.

Thời Ngọc Thao nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Đường Du Nhiên, đôi mắt bất giác đỏ lên, giọng nói tràn đầy áy náy: “Du Nhiên, anh xin lỗi, đều là do anh không tốt, tất cả đều là lỗi của anh, anh đáng chết.”

Bác sĩ nói đúng, Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên, anh ở bên cạnh Đường Du Nhiên chưa đến mười phút đã nhìn thấy Đường Du Nhiên nằm trên giường bệnh từ từ yếu ớt mở mắt ra.

Lúc Thời Ngọc Thao nhìn thấy Đường Du Nhiên tỉnh lại, gương mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười, bàn tay đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên bất giác nắm chặt hơn mấy phần, vui vẻ nói: “Du Nhiên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Anh đi gọi bác sĩ…”

Nói đến đây, Đường Du Nhiên còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì Thời Ngọc Thao đã vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh, chưa được mấy phút, Thời Ngọc Thao đã gọi một nhóm nhân viên y tế đến.

Mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh của Đường Du Nhiên, kiểm tra toàn thân cho cô, sau khi xác định Đường Du Nhiên và thai nhi trong bụng cô không có vấn đề gì, một đám bác sĩ y tá mới yên tâm rời đi.

Trong phòng bệnh VIP rộng lớn như vậy, chỉ còn lại Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.

Đường Du Nhiên nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm chằm chằm Thời Ngọc Thao, vừa rồi lúc mới tỉnh dậy cô đã nhìn thấy Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cho rằng bản thân mình nhìn thấy ảo giác, dù sao thì Thời Ngọc Thao và cô đã chia tay rồi, vậy làm sao còn có thể xuất hiện trước mặt cô chứ?

Mãi cho tới bây giờ, Đường Du Nhiên mới chắc chắn rằng bản mình không xuất hiện ảo giác, Thời Ngọc Thao thực sự đã tới đây.

Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, trái tim đau đớn như bị kim châm, mạch suy nghĩ trong đầu từ từ khôi phục lại.

Cô ấy và Quý Viêm Phong gặp tai nạn giao thông! Trong một giây cuối cùng trước khi Đường Du Nhiên bất tỉnh, cô chỉ nhớ rằng Quý Viêm Phong đã lao về phía cô và ôm chặt lấy cô, mà Đường Du Nhiên xuyên qua ô cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe tải lớn hung hăng lao về cô.

Nghĩ đến Quý Viêm Phong, trái tim Đường Du Nhiên lập tức rơi xuống đáy vực, cô ấy được Quý Viêm Phong che chở dưới người, bây giờ cả người tràn đầy thương tích, Đường Du Nhiên đau đến hít thở không thông, huống chi lúc đó Quý Viêm Phong vẫn đang bảo vệ cô!

Nghĩ như vậy sắc mặt Đường Du Nhiên tái nhợt, không khỏi quan tâm đến chuyện khác, nhìn Thời Ngọc Thao chịu đựng cơn đau trên người mình, khó trách nói: “Quý Viêm Phong đâu rồi? Quý Viêm Phong thì làm sao? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

Ngay khi lời nói vừa thốt ra, Đường Du Nhiên nhận ra rằng giọng nói của cô ấy yếu ớt.

Thời Ngọc Thao ở bên cạnh nhìn thấy Đường Du Nhiên vừa tỉnh lại câu đầu tiên đã hỏi Quý Viêm Phong người ở bên cạnh, mất mấy giây để lấy lại tinh thần: “Hiện tại Quý Viêm Phong đang nằm trong phòng phẫu thuật, em đừng lo lắng, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. HIện tại các giáo sư của bệnh viện First City đều đang ở trong phòng phẫu thuật, Quý Viên Phong chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Nghe thấy những lời này của Thời Ngọc Thao, cô khẽ nhíu mày, nhưng nỗi lo lắng trong lòng không hề giảm bớt mà ngược lại càng nặng nề hơn.

Ngay cả các vị giáo sư và chuyên gia cũng đã qua đó cả rồi, nên hiện tại vết thương của anh ta chắc chắn rất nặng!

Nghĩ vậy ánh mắt của Đường Du Nhân, mắt cô chợt đỏ lên, chật vật nhấc chăn muốn bước xuống giường: “Bây giờ Quý Viêm Phong đang ở đâu? Tôi qua đó đợi anh ấy.”

Thời Ngọc Thao nhìn thấy hành động của cô, vội vàng giữ vai cô lại, ngăn không cho Đường Du Nhiên rời giường: “Du Nhiên, bác sĩ nói tình hình sức khỏe bây giờ của em không tốt lắm! Không thể rời giường được, nhất định phải nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng.”

“Bây giờ đứa trẻ có dấu hiệu bị sảy thai, khó cứu được. Em phải nghe lời bác sĩ vì đứa con trong bụng.”

Thời Ngọc Thao thấp giọng thuyết phục cô: “Quý Viên Phong không sao cả đâu, em đừng lo lắng, hơn nữa nếu anh ta ở bên đó có chuyện gì thì anh sẽ lập tức nói cho em biết.”

Đường Du Nhiên nghe thấy vậy động tác mới dừng lại, theo bản năng hạ tay xoa bụng mình, đúng vậy, vì đứa bé cô không thể tùy hứng được.

Đường Du Nhiên từ từ nhắm mắt nằm xuống giường bệnh.

Cô không ngờ chuyện đứa bé cuối cùng cũng bị Phong Ngự Niên phát hiện ra.

Ông trời đoán chừng thực sự thích đùa giỡn với cô!

Lúc trước cô muốn nói với Thời Ngọc Thao nhưng không tìm được cơ hội để nói với anh, nhưng bây giờ cô không muốn để Thời Ngọc Thao biết chuyện cô mang thai, nhưng lại anh vẫn biết được.

Đang nghĩ ngợi Đường Du Nhiên cảm nhận được bàn tay của minh bị bàn tay lớn của Thời Ngọc Thao gắt gao nắm chặt lấy thấy bàn tay, Đường Du Nhiên ngẩn người, lấy lại tinh thần theo bản năng giãy dụa.

Cảm nhận được sự phản kháng rõ ràng của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao sững sờ một lúc, trong lòng nhói đau, anh vội buông tay Đường Du Nhiên ra vì sợ làm tổn thương đến cô.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhất thời trầm mặc, trong phòng bệnh yên tĩnh nhất thời rơi vào bầu không khí kỳ lạ.

Cuối cùng, vẫn là Thời Ngọc Thao lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Du Nhiên, sao em không nói cho anh biết chuyện em mang thai?”

Thời Ngọc Thao vừa nói xong, cả căn phòng rơi vào trầm mặc khoảng mười giây, đột nhiên bị nụ cười mỉa mai châm chọc của Đường Du Nhiên phá vỡ: “Thời Ngọc Thao, anh quên mất hiện tại chúng ta đã chia tay rồi sao?”

“Nếu đã chia tay rồi thì cái thai trong bụng tôi có liên quan gì đến anh chứ?”

Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Đường Du Nhiên, không khỏi khẽ nhíu mày: “Nhưng mà Du Nhiên, anh là cha của đứa trẻ, anh có quyền được biết.”

Đường Du Nhiên nghe thấy Thời Ngọc Thao nói như vậy, sắc mặt chợt lạnh, lạnh giọng nói: “Đứa nhỏ chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi, không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh cả!”

“Thời Ngọc Thao! Khoảnh khắc anh nói lời chia tay thì chuyện của tôi đã không còn liên quan gì tới anh nữa rồi.”

Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói kiên quyết và lạnh lùng của Đường Du Nhiên, hô hấp ngưng trệ, trong mắt hiện lên một tia bất lực và đau đớn: “Du Nhiên… chuyện chia tay…”

Đường Du Nhiên nghe thấy Thời Ngọc Thao nhắc đến hai từ “chia tay”, đồng tử không khỏi co rút lại, giống như ký ức đau thương lại hiện về, ngón tay buông thõng bên hông nắm chặt ga trải giường, không đợi Thời Ngọc Thao nói xong Đường Du Nhiên đột nhiên cao giọng cắt ngang lời nói của Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao! Đủ rồi đấy, tôi không muốn nghe những chuyện mà anh đang nói!”

Nói xong thái độ của Đường Du Nhiên với Thời Ngọc Thao rất xa cách, cô nói: “Thời Ngọc Thao, tôi rất biết ơn vì lần này anh có thể cứu tôi và Quý Viêm Phong, nhưng mà cũng chỉ có vậy thôi.”

“Từ bây giờ trở đi, tốt hơn hết hai chúng ta đừng bao giờ liên lạc với nhau!”

Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói rằng cả đời không qua lại với nhau nữa, ngón tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, đang định mở lời thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, giọng nói vội vàng của đàn em Thời Ngọc Thao đột nhiên vang lên: “Cậu Thời, ca phẫu thuật của anh Quý đã kết thúc rồi.”

Nghe thấy những lời này, Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đồng thời nhìn về phía cửa.

Đường Du Nhiên theo bản năng muốn xuống giường, nhưng phản ứng của Thời Ngọc Thao còn nhanh hơn cô một chút, anh vội vàng ấn vai Đường Du Nhiên nói: “Em nằm xuống nghỉ ngơi đi cứ để anh qua đó là được.”

Nói xong, Thời Ngọc Thao sải bước ra khỏi phòng.

Trên người Đường Du Nhiên toàn là thương tích, rất đau, lại lo lắng cho đứa bé trong bụng mình không dám động đậy, chỉ có thể lòng nóng như lửa đốt lo lắng nằm trên giường bệnh và cầu mong Quý Viêm Phong sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.